Lũ chúng tôi nhăn mặt nhìn nàng lạ lùng: Dở hơi đấy à? Gọi điện cho chồng mà cứ như gọi cho chàng nào vừa mới quen ba ngày. Từ thuở bé tôi chưa nghe thấy vợ phải cảm ơn chồng rối rít về việc rút hộ quần áo bao giờ. Nàng ngạc nhiên bảo ngày nào nàng cũng nói chuyện với anh chồng đã cưới được 7 năm như thế. Bạn tôi sống ở châu Âu từ năm 20 tuổi, hơn chục năm sau mới về nước. Tôi nghĩ nàng bị Tây hóa. Thi thoảng tôi cũng nghe thấy nhiều cặp vợ chồng Tây đứng tuổi trả lời nhau như người tình “Vâng, em đây, anh yêu”. Mới nghĩ chắc Tây họ “hấp” thế.
Hôm rồi đọc bài viết của một cô bạn hồi đại học lấy chồng người Úc, hiện đang sống ở San Francisco, tôi càng khẳng định cái vụ “Tây hấp”. Nàng kể về một bình minh trong Ngày của mẹ như thế này: “Tớ còn nhớ như in cái năm đầu tiên được lên chức mẹ, tớ ngủ nướng đến tận 9 giờ sáng. Khi tỉnh giấc, tớ giật mình phát hiện một tấm bưu thiếp xinh xắn nằm ngay ngắn dưới gối: Chúc mừng em nhân ngày của mẹ, cảm ơn em đã sinh hạ cho anh một nàng công chúa xinh xắn. Em là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời. Anh thật may mắn có em và con”. Rồi nàng viết tiếp: “Tớ kể cho mẹ nghe chồng tớ đã vinh danh tớ nhân Ngày của mẹ như thế nào, mẹ bảo “Ừ đúng là Tây có khác nhỉ; ga lăng thế, lãng mạn thế. Đâu như bố mày, tao vừa trách khéo thì ông ấy bảo: Một ngày ăn đấy, bảy ngày ăn đâu. Hôm nay là ngày của mẹ, thế từ ngày mai thì không à. Cứ toàn phú quý sinh lễ nghĩa”.
Từ ngày bé, tôi đã nghe thấy cha tôi hay gọi mẹ tôi là cô, là bà, xưng tôi. Đáp lại mẹ cũng gọi cha tôi là “ông” rồi xưng tôi, thi thoảng thân mật lắm mới kêu anh. Cái việc xưng hô “trân trọng” cứ như thể quận công, hầu tước không có nghĩa rằng cha mẹ tôi không hạnh phúc. Bởi tôi thấy bố mẹ các bạn tôi, các cô dì chú bác tôi, hàng xóm nhà tôi cũng gọi nhau như thế. Đã làm bậc cha mẹ phải như thế mới đứng đắn, anh anh em em là dành cho những kẻ “còn đang yêu”. “Vợ chồng phải kính nhau như khách”, các cụ bảo thế.
Mãi sau này, khi đã có “kinh nghiệm” về hôn nhân thì tôi ngẫm ra “Vợ chồng phải kính nhau như khách” ấy là có ý khác. Từ lúc lấy nhau về rồi, đã chung một nhà rồi, người ta không còn coi nhau là khách nữa. Đã người trong nhà thì được ưu tiên, cho thấy đủ mọi cái xấu của nhau (những gì mà người ngoài đường không bao giờ thấy được), cho phép giản tiện và lôi thôi luộm thuộm. Đầu tiên là việc nói rút gọn câu. Chủ ngữ và các đại từ nhân xưng bị cắt dần đi, đặc biệt nội dung các tin nhắn có thể ngắn gọn ngang với việc tiết kiệm tiền khi gửi điện tín hồi trước thập niên 90.
Vợ: Có ăn cơm không?
Chồng: Có
Vợ: Mấy giờ về?
Chồng: 8h
Vợ: Thằng A mời có đi không?
Chồng: Không
Tất nhiên cuộc trò chuyện của những người chưa cưới thường diễn ra theo cách hơi khác một chút, dù nội dung vẫn vậy.
Nàng: Anh yêu, lát nữa đi ăn tối đấy nhé.
Chàng: Uh. Hôm qua hẹn thế rồi mà,
Nàng: Thế mấy giờ anh đến đón em?
Chàng: 8h em nhé. Có được không em?
Tôi cũng nghĩ việc nhắn tin rút gọn như đánh điện tín hay nhắn tin dài ngang với thư tay không liên quan đến việc người ta yêu nhau nhiều hay ít. Quan trọng là ở tấm lòng chân thành, ở cái tâm bên trong. Có phải là khách đâu mà khách sáo mãi thế.
Người đã cưới và người chưa cưới cũng hơi khác nhau ở cách bình luận.
Khi cưới rồi:
Vợ: Áo mới mua này. Trông được không?
Chồng (liếc xéo): Chẳng ra cái gì. Trời này mặc mấy cái đồ ấy cho chết ngốt.
Khi chưa cưới: Anh ơi, áo em mới mua này. Trông có xấu không?
Chàng (ánh mắt lấp lánh): Áo thì không đẹp lắm nhưng người làm cho áo đẹp lên.
Tôi cũng nghĩ việc khen chê cái áo không liên quan đến chuyện người ta yêu nhau ít hay nhiều. Quan trọng là ở tấm lòng chân thành… Có phải khách đâu… Áo quần chẳng liên quan gì đến tình cảm.
Sự quan tâm, dặn dò lẫn nhau của người cưới rồi và người chưa cưới cũng khác nhau tí chút. Nếu chàng đi công tác, khi chưa cưới, người kia sẽ nhắn tin như sau:
Chúc anh ngày mới tốt lành và thành công. Vậy là tối nay em được gặp anh rồi.
Còn nếu cưới rồi, nàng sẽ gọi điện thoại: “Lát nữa về nhớ mua cho em hai lạng tép. Nếu ăn cơm tối thì nhớ gọi sớm để còn nấu nhé”.
Rõ ràng, nội dung dặn dò thế nào cũng không liên quan tới tình cảm. Quan trọng là ở tấm lòng chân thành…
Tại sao khi chưa cưới, cũng vẫn người đấy mà lúc trước gặp nhau mình cứ phải chùng chình cả tiếng như chuẩn bị tiếp khách quý. Mình tắm gội, đi làm tóc, thử 9 bộ quần áo mới ưng, rồi trang điểm tỉ mỉ và xức nước hoa thơm phức. Nhưng cưới rồi thì thực sung sướng, mình được sống đúng là mình. Mình lao ra khỏi phòng ngủ vào sáng sớm chủ nhật với mái tóc mỗi sợi một hướng khác nhau, với đôi chân hai dép hai màu và bộ quần áo tận dụng lại từ 10 năm trước.
Thế rồi một ngày, những người đã đeo nhẫn cưới vô tình nghe được một lời lịch sự từ một người xa lạ, bỗng dưng thấy lạ lùng, bỗng dưng thấy ngượng ngùng, bỗng dưng thấy rưng rưng. Những lời quen lắm đã lâu rồi chưa được nghe. Vậy thì tại sao không coi nhau như “khách” để được sống mãi những ngày còn “dang dở”?
Nhưng hỡi những người đàn ông đã đeo nhẫn, sau khi đọc bài này, đừng giật mình sửa sai, vội nhắn tin cho vợ vào lúc chiều tàn, rằng: “Em yêu, anh chuẩn bị về, nấu cơm cho anh ăn với nhé!”. Kẻo không chỉ 5 phút sau thôi, dù có đang động đất 9 độ rich te hay kẹt xe ở 80 nút ngã tư, cô vợ của bạn cũng sẽ xuất hiện trước cửa văn phòng bạn với sắc mặt của bầu trời sắp bão: Anh nhắn cho con nào mà nhắn nhầm vào máy tôi?
Và hỡi những người phụ nữ đã không còn độc thân, việc gì cũng nên từ từ, không bao giờ được đốt cháy giai đoạn. Sau khi đọc bài này, tối nay bạn đừng vội đón chồng sau chuyến công tác dài ngày bằng bộ đồ ngủ xuyên thấu hai mảnh underwwar đẹp đẽ bên trong và vài giọt Chanel ngọt lịm bên vành tai. Chỉ bởi tôi không muốn gia đình của bạn nào bị lục đục vì một bài báo, khi mà vừa bước chân qua ngưỡng cửa, chàng của bạn đã chững lại rồi mát mẻ: Tôi là chồng cô đây ạ, chứ không phải cái người mà cô định đón tối nay. Cũng may là tôi đi công tác về sớm, nếu không thì đã được hân hạnh chứng kiến…
Nhà văn DiLi
Theo Mẹ yêu bé