Đàn ông không muốn nghe chuyện cân nặng
Buổi tối hôm đó, khi đang ăn tối tại nhà hàng, tôi đã than thở với chồng mình về việc bác sĩ dinh dưỡng khuyên tôi nên tuân thủ theo chế độ ăn low-card, điều chưa bao giờ có thể xảy ra trước đó với một cô gái “nghiện” đồ tinh bột như tôi. Trong lúc với lấy đĩa salad trông đã thật héo úa và phần bánh mì nướng kèm súp, tôi nói với chồng tôi rằng: “Em nghĩ là em không thể làm được. Em thấy chỉ cần ăn tất cả mọi thứ ít đi và luyện tập nhiều hơn, anh có nghĩ thế không?”. Tôi mong chờ một sự hưởng ứng từ anh ấy, nhưng thay vào đó, chồng tôi chỉ đáp lại thật ngắn gọn: “Những gì em đã làm chẳng được như những gì em nói!”
Trời! Câu nói này của anh ấy làm tôi nhớ lại câu nói y hệt của anh chàng huấn luyện viên thể hình cá nhân khi anh ta cố chào mời tôi mua gói luyện tập của anh ta – gói tập luyện chỉ bao gồm việc nhảy dây mọi lúc mọi nơi, mà không có một hình thức nào khác. Tôi đã tỏ ý nghi ngờ về tính hiệu quả của nó, còn anh ta liên tục nhìn lên rồi lại nhìn xuống khắp người tôi và cười nói: “Chị không thấy rằng tất cả các hình thức tập luyện của chị trước đây đều không đem lại kết quả gì à?”. Khi nhớ tới giây phút đó, tôi bỗng thấy nghẹn họng, mắt cay xè như thể chồng tôi đang giễu cợt mình.
Giờ đây, tôi tăng cân trở lại, tôi cảm thấy xấu hổ và lo sợ chồng tôi sẽ không còn yêu mình nữa, hoặc ít nhất không muốn gần gũi tôi nữa. Tôi đã hi vọng, sau câu nói vô tình đó, anh ấy sẽ bù đắp cho tôi bằng buổi tối ngọt ngào như thường lệ. Nhưng lần này thì không. Thay vào đó, anh vác gối ra phòng khách ngủ.
Tôi nhớ lại những ngày trước đó, tôi đã thực hiện ăn kiêng và luyện tập liên tục, giảm được vài ba cân. Mỗi lần như thế, tôi lại hỏi trông mình thế nào, anh ấy đáp lại không chân chừ: “Anh thấy em vẫn thế, trông lúc nào cũng ổn”. Nhưng tôi lại mong chờ một câu trả lời khác, khen tôi mảnh mai chẳng hạn, dù anh ấy có nói dối tôi đi chăng nữa.
Đừng nói nhiều, anh ấy sẽ tự nhận ra vẻ đẹp của bạn
Trong buổi tối ngủ một mình đó, tôi nghĩ lại. Tôi quyết định không bao giờ nói thêm về chủ đề cân năng của mình nữa, ít nhất nó chứng minh với chồng tôi rằng tôi có thể giảm cân mà không cần nhờ tới sự giúp đỡ của anh ấy.
Buổi sáng hôm sau, tôi chấp nhận đối mặt với chiếc cân. Tôi đã tăng cân, nhưng tôi không nói gì, thôi phàn nàn và bắt đầu làm mọi thứ khác đi. Thay vì đi bộ trên máy, tôi bắt đầu leo cầu thang, tăng tốc độ theo tuần. Những ngày ấm trời, tôi đi bơi. Thi thoảng chồng tôi cũng bơi cùng, Sau vài tuần, tôi đã giảm được 5kg. Thật sự rất khó để tôi kiềm chế việc khoe thành quả này với chồng mình. Nhưng khi tôi chưa kịp nói, anh ấy đã thấy rõ điều đó, không chỉ về cân nặng mà cả tâm trạng của tôi. Anh ấy bảo: “Trông em dạo này đẹp lắm!”, rồi hôn tôi một cái.
Thay vì hỏi lại đầy nghi ngờ: “Thật không? Anh thấy vậy thật không?” như trước đây, lần này, tôi chỉ mỉm cười và đáp lại ngọt ngào: “Cảm ơn anh, em cũng thấy thế”.
Cuối cùng, tôi cũng học được cách yêu thương cơ thể mình và chấp nhận những gì đến với nó. Tôi không cần quan tâm người khác nghĩ gì về cân nặng của mình. Khi tôi đang ở trên bàn cân, thấy mình bị tăng cân, chồng tôi chứng kiến điều đó, anh ấy chỉ giả vờ nghiêm nghị nói với tôi rằng: “Thôi nào, chúng ta sẽ không tiếp tục nói chuyện này nữa mà!”. Kể từ đó, đời sống vợ chồng tôi vô cùng vui vẻ.
Hoài Thu
Biên dịch từ Fitness