Độc hành - Tạp chí Đẹp

Độc hành

Sự Kiện

Tháng 8

Guim trước tháp nghiêng Pisa

Ngày 13/8

Thật khó để có thể diễn tả hết niềm hạnh phúc khi chúng tôi nhìn thấy một đốm sáng nhỏ nhấp nháy trên màn hình, một sinh linh bé nhỏ đang lớn lên từng ngày. Em bé của chúng tôi đã được 10 tuần tuổi. Bà bác sĩ rất ngạc nhiên về hành trình của tôi, vừa viết vào cuốn sổ khám bệnh, bà vừa lặp đi lặp lại câu hỏi: “Có thật là các bạn đạp xe từ Việt Nam sang đây không?”, “Tôi rất ấn tượng về các bạn. Tuy nhiên tôi e rằng hành trình sẽ phải thay đổi vì em bé này đấy.”

Dù đã tính đến khả năng này, tuy nhiên cả tôi và Guim đều rất bối rối. Hàng loạt câu hỏi được đặt ra: Tôi sẽ quay về Việt Nam cùng với Guim; anh sẽ tiếp tục chuyến đi này một mình; hay cả 2 chúng tôi sẽ về Barcelona – quê hương của anh, chờ sinh em bé, và sau đó Guim sẽ lại lên đường vào mùa xuân năm sau? Tất cả các phương án được chúng tôi đưa ra cân nhắc. Sau gần 7 tháng rong ruổi cùng nhau, giờ phải đưa ra quyết định dừng lại hay tiếp tục, đi cùng nhau hay mỗi người mỗi ngả là một bước ngoặt lớn đối với chúng tôi.

Chặng đường từ Rome về đến Barcelona còn gần 1500 km, khoảng gần 1 tháng đạp xe, khoảng cách tuy không dài, nhưng đây là cung đường có rất nhiều đồi núi, vì vậy dù có muốn không nghe lời bác sĩ thì tôi cũng không có đủ sức để vượt qua chặng đường như vậy. Cuối cùng, Guim quyết định tôi sẽ lên tàu thủy về Barcelona, còn anh sẽ tiếp tục đạp xe qua Ý, Pháp và chúng tôi sẽ gặp nhau tại quê hương của anh.

Một góc phố nhỏ tại Pisa

Ngày 19/8

Những ngày tiếp theo trôi qua trong im lặng. Chúng tôi mỗi người một việc, lo chuẩn bị cho chặng đường của riêng mình. Việc này thật kỳ lạ đối với cả tôi và Guim. Chúng tôi luôn ở bên nhau, 24/24 trong suốt 7 tháng trời, mọi suy nghĩ, hành động, mọi sự dịch chuyển đều như một thể thống nhất. Nhưng từ bây giờ tôi sẽ phải làm quen với cuộc sống mới tại nhà bố mẹ Guim, còn anh sẽ lại độc hành giống như trước khi gặp tôi.

Ngày 21/8

Sau khi cân nhắc, chúng tôi quyết định Guim sẽ chỉ mang những vật dụng thiết yếu nhất, số còn lại tôi sẽ mang về Barcelona. Việc này phải được tính toán rất kỹ lưỡng, vì đoạn đường trước mắt sẽ rất khó khăn, và việc leo núi với cái xe kéo nặng gần 50kg không hề đơn giản chút nào.

Hành lý đã sẵn sàng, chúng tôi tạm biệt anh bạn người Ý Marcelo và lên đường đạp xe đến Civitavecchia, nơi tôi sẽ bắt tàu thủy về Barcelona. Civitavecchia là thành phố cảng nằm ở phía Tây Bắc thủ đô Rome, từ đây những tuyến đường hàng hải kết nối Ý với các nước khác trong khu vực Địa Trung Hải.

Sau hơn 3 giờ đạp xe, chúng tôi đến Civitavecchia khi trời đã ngả về chiều. Chuyến tàu của tôi sẽ khởi hành lúc 8h tối. Lúc chúng tôi đến nơi, bến cảng đã chật ních người đi lại, từng tốp thanh niên đứng tụm lại thành đoàn, họ đồng thanh hát vang những bài thánh ca, có tốp mặc áo thầy tu, ngồi lặng lẽ nói chuyện rì rầm. Hỏi ra mới biết, 2 ngày nữa giáo hoàng Benedict sẽ có mặt tại Maldrid trong Festival Thanh niên Thiên chúa toàn thế giới, chính vì vậy có hàng nghìn người đang đổ về Tây Ban Nha.

7h30 tối, đã đến lúc tôi và Guim phải nói lời chia tay. Giữa những tiếng reo hò, giữa sự phấn khích của đám đông thanh niên, 2 chúng tôi cứ lặng lẽ ôm nhau mà chẳng nói được lời nào. 1 tháng không phải là thời gian quá dài, nhưng tôi biết trước những vất vả và thử thách đang đợi anh ở chặng đường phía trước, vì thế tôi càng thấy thương anh nhiều hơn. Tiếng còi tàu giục giã những hành khách cuối cùng, Guim vội đẩy tôi đi như sợ chỉ chần chừ thêm vài phút nữa thôi là anh sẽ giữ tôi ở lại, và tôi sẽ có lý do để không phải bước lên con tàu ấy. Tôi dắt xe quay lưng đi trong tiếng nói vọng của Guim: “Anh sẽ viết thư cho em mỗi ngày. Anh yêu em”.

Con tàu từ từ rẽ sóng, lướt vào màn đêm mịt mùng.

Email

Ngày 24/8

Bức thư đầu tiên:

“Em yêu! Thật kỳ lạ khi anh lại một mình đạp xe trên đường. Thử nghĩ xem 2 năm trước anh cũng đi một mình như thế này, nhưng bây giờ anh đã có một gia đình nhỏ. Cũng vì thế nên anh sẵn sàng đạp xe cả ngày cả đêm để có thể về nhà nhanh nhất với 2 mẹ con.

Sau khi rời Civitavecchia, anh đã đạp đến Grosseto. Đêm đó có trận bóng giữa Barcelona và Maldrid, em biết rồi đấy, anh không thể bỏ lỡ, nên anh đã cố gắng tìm một khách sạn để ngủ qua đêm và xem trận cầu này. Nhưng có lẽ vì anh đến Grosseto quá muộn nên tất cả các khách sạn đều hết chỗ, anh chỉ có thể tạm dừng để ăn tối và vào quán bar để xem bóng đá. Đúng là khi đi một mình dù rất buồn nhưng mọi việc cũng dễ xoay xở hơn em ạ.

Lâu đài cổ tại Grosseto

Trận bóng kết thúc lúc 2h sáng, đội Barcelona lại thắng, đúng như mong đợi của anh, nhưng quán bar muốn đóng cửa và anh không thể ở lại. Anh nghĩ đạp xe buổi đêm cũng có cái thú của nó, chỉ tiếc là trời mưa, chứ nếu không anh đã có thể tận hưởng trọn vẹn cái cảm giác đạp xe đêm thế này.

Sau 5 tiếng đồng hồ, anh đến Pisa lúc trời vừa rạng sáng, cả thành phố chìm trong sương mờ, đến nỗi chỉ cách vài mét mà người trước, người sau cũng chẳng thể nhìn thấy nhau. Anh dừng xe ở một quán ăn ven đường, lúc này mọi người vẫn còn đang ngủ, anh chỉ mong trời nhanh nhanh sáng để có thể liên lạc với Patricia – cô gái người Ý mà chúng mình đã liên lạc qua Courchsurfing đấy, em có nhớ không?

Cả đêm đạp xe trong mưa khiến anh kiệt sức, nhưng anh rất mừng là mình đã đạp được hơn 160km để đến được Pisa trong ngày hôm nay. Điều đó có nghĩa là anh cũng đã thu hẹp được thêm chút khoảng cách với em. Chỉ còn hơn 1000 cây số nữa thôi, anh sẽ cố gắng để về sớm nhất với 2 mẹ con. Yêu em.”

Bài Thùy Anh

Ảnh Guim Valls Teruel



Thực hiện: depweb

19/03/2012, 11:36