Đi nhầm guốc


 
Hai bên gấu quần nhìn thảm hại, do mỗi bước đi lại bị gót chân dẫm một nhát gập vào lòng guốc. Không, tôi không sợ bị người ta chê quê mùa sau mỗi bước đi lọc cọc. Nhưng tôi gần như phát điên với cảm giác mình luộm thuộm, sự luộm thuộm đáng xấu hổ chưa kể đến việc khó chịu mỗi lần cảm thấy gấu quần cộm dưới gót chân.

Tại sao? Tại sao lại là hôm nay, khi cái nhà hàng này kín đặc những người khách lịch thiệp? Mà vẻ lịch thiệp của họ lại không thể đảm bảo rằng tất cả đều biết cái thành ngữ của người Anh “to stand in one’s shoes” (ở vào hoàn cảnh của ai đó). Kể cả những kẻ từng xem “In her shoes” của đạo diễn Curtis Hanson với cô đào Cameron Diaz thủ vai chính!

À nhà hàng, đó là công việc của tôi. Đang ăn nên làm ra và chúng tôi nên vui mừng vì vài tháng nay bắt đầu có lãi, lãi ngày một tăng, không phải lo lắng bù lỗ và mệt mỏi với việc câu kéo khách. Nhưng hôm nay đông khách mà tôi không vui gì hết. Tôi muốn chửi đổng một câu: chết tiệt! Đám nhân viên sáng sớm gọi điện thoại dựng tôi dậy với tin khẩn cấp, đoàn kiểm tra vừa báo sắp đến. Giọng bọn chúng có một chút bấn loạn, mong chờ, mà lẽ ra tôi luôn thấy đáng yêu như nghe một đứa bé cầu cứu cách giải quyết tình thế nào đó khó khăn đối với nó. Có điều, hôm nay tôi không yêu nổi bọn chúng. Tôi ốm và nằm bẹp đã hai hôm rồi, thế mà bây giờ tôi phải ngay lập tức rời khỏi chăn và tiếp một đoàn kiểm tra phong bì nào đó. Không đủ thời gian để chọn lấy một bộ quần áo ưng ý huống chi là chọn giày. Mà đã lâu rồi không đủ cả thời gian để đi mua sắm nữa, chỉ còn toàn giày giép sứt hỏng. Xỏ đại đôi guốc đơn giản nhất cho nhanh.

Tắc đường buổi sáng, giờ đi làm, quả là có một ý nghĩa đáng kinh hãi. Đi xe máy, quên khẩu trang, tôi phải trả giá bằng việc suýt ngất giữa khói và tiếng ồn nôn nao ghê người. Nhưng như thế còn hơn đi ôtô để bị ngồi đờ đẫn trong cái hộp kín mít mà nhìn bọn xe máy lách vượt kìn kìn trước mũi mình. Nửa tiếng, điên quá! Tôi lại muốn chửi đổng. Bắt đầu thấy mỏi vì chân phải chống và lê lết trên đường quá lâu. Bấy giờ mới nhớ ra mình đang đi đôi guốc được yêu thích vì “xếch xi”. Cũng chẳng để làm gì. Tôi đang phải mặc quần dài. Trời nắng quá, vả lại để tiếp đoàn kiểm tra, cho nó lịch sự. Đường thì tắc nghẹt, mọi người chẳng thèm để ý chân của ai, thậm chí còn có vẻ stress đến mức muốn vô tình nghiến bánh xe vào chân của thằng đi trước cho bõ tức là đằng khác.

Phía trước tôi có một bà mặc váy ngắn, chân đi đôi giày cao gót rất đẹp, ngồi vắt vẻo sau lưng một anh trai cầm lái mặt nhăn lại vì nắng. Tôi cảm thấy ghen tức phát điên và tôi muốn nghiến bánh xe lên bàn chân mụ ta quá đi mất! Tay chồng đáng ghét của tôi chưa bao giờ hỏi vợ có cần hắn chở đi làm không, kể cả ngày hôm trước tôi sốt 400 . Vâng, một tay chồng đáng ghét. Những hôm tôi mệt và chọn một đôi giày bệt đế mềm cho buổi tiệc tối, hắn lại buộc tôi đổi sang một đôi giày cao gót bằng lời nói đại loại như: “Em biết không, khoa học chứng minh là đàn ông thấy phụ nữ đi giày cao gót rất xếch xi, vào vnexpress mà xem”. Tôi biết thừa việc hắn không muốn các chiến hữu và đối tác làm ăn nhìn thấy hắn sở hữu một cô vợ lùn.

Tôi cũng biết thừa mỗi lần hắn nói “Em này, trời đang mưa cơ mà, em nên ăn mặc thể thao một chút cho tiện di chuyển”, nghĩa là tôi nên đi một đôi gì đó thấp thôi, để có thể tự phi xe máy đi đón con dưới trời mưa trong khi chồng bận bịu cuộc họp trời ơi nào đó mà không lái ôtô đến được. Hắn thậm chí không thèm bận tâm là tôi cần điệu đàng vì hôm đó phải thuyết trình một dự án cung cấp thực phẩm rất quan trọng, đứng trước những khách hàng lớn nhất. Bực thật! Tôi đang học lái ôtô và tôi sẽ tự mua cho mình một chiếc vừa phải. Tôi sẽ đi giày cao gót bất cứ lúc nào tôi muốn!

Nghĩ đến trời mưa là ngao ngán. Mùa mưa tặng cho thành phố này những khúc đường ngập kinh dị, tặng cho tôi trận ốm mấy ngày qua. Tôi muốn vui mừng vì lúc sáng đến chỗ làm trước khi cơn mưa ập xuống, mà mừng không nổi. Mưa hình như chỉ có tác dụng đem lại sự ẩm ướt, nuôi dưỡng những con côn trùng bẩn thỉu. Đen đủi thật! Chỉ cần đoàn kiểm tra nhìn thấy một con gián, danh tiếng của nhà hàng này thế là đi tong. Tôi sắp phát điên lên vì lo.

Tôi phát điên vào buổi chiều. Không có con gián nào cả, cuộc kiểm tra êm xuôi. Nhưng việc đi lại giữa các khu vực đông khách khiến tôi phát điên với đôi guốc không quai hậu. Tôi nghĩ đến việc phải đi mua vài đôi giày và xăng-đan phù hợp. Một việc căng thẳng! Việc này khiến tôi điên lên nhiều lần. Cỡ chân quá nhỏ, tôi phải mất nhiều thời gian lùng sục những đôi giày và guốc nhỏ nhất. Một người bạn từng an ủi tôi rằng dân quý tộc lâu đời ở châu Âu rất tôn trọng phụ nữ có bàn chân nhỏ, rằng nhà giàu Trung Hoa thuở xưa còn có tục bó chân cho nhỏ gọn như chân người đẹp Đắc Kỷ nổi tiếng…

Tôi không sao dịu được cơn điên mỗi khi bỏ lỡ một đôi giày đẹp chỉ vì không có số nhỏ hơn số nhỏ nhất. Ngày mai đi mua giày, tôi sẽ lại điên tiết, nhất định rồi! Tự nhiên tôi muốn nhìn thấy một con gián quanh quẩn dưới chân mình, để tôi giẫm cho nó bẹp dí, tôi sẽ giậm xuống thật mạnh và di di phần xương ngón chân, nghiến cho con gián không còn cơ hội tái sinh ở kiếp khác!

 

 Cuộc diễu hành “Walk a mile in her shoes”

À kiếp khác, không biết có nên mong kiếp khác đừng làm đàn bà! Tôi nhìn khách hàng nữ hớn hở trong các kiểu giày, guốc và giày lai guốc. Bên cạnh họ là các khách nam đang phởn phơ trong những đôi giày da bóng lộn. Không hiểu sao cơn điên tiết của tôi lại đẩy tôi vào tình trạng này: muốn đạp gót nhọn của đôi guốc lên những đôi giày da bóng lộn của một gã đàn ông! Tôi nhìn trái, tôi nhìn phải, trước, rồi sau… những đôi giày nam trở nên kênh kiệu, bởi vẻ lịch sự của chúng đi kèm với sự tiện lợi êm ái. Tôi muốn di gót trên tất cả sự tiện lợi êm ái đó! Nếu như ở chiếc bàn kia là gã chồng tôi ngồi bên tôi, tôi sẽ làm việc đó, tôi sẽ nghiến răng ken két và giẫm đạp lên chân hắn, lên đôi giày của hắn. Giờ này hắn đang vểnh râu xem tivi, chờ tôi đi chợ về thổi cơm và chuẩn bị là lượt bộ vó cho hắn sáng mai đi làm.

Đúng là điên thật! Hắn xem tivi nhiều, thế mà hắn hình như không đếm xỉa đến tin tức về các cuộc diễu hành “Walk a mile in her shoes”. Những người đàn ông đi giày cao gót và diễu hành khắp phố phường, để kêu gọi thế giới quan tâm đến tình trạng khốn khổ của các chị em bị bạo hành gia đình. Thật đáng yêu như thế mà hắn bảo có cho tiền hắn cũng không tham gia! Hay hắn cho rằng hắn không đánh vợ là đủ?
 Ừm… mà tôi điên lên vì cái gì chứ? Không lấy phải một tay vũ phu là mừng rồi. Hắn khen đi giày cao gót trông “xếch xi” là mừng rồi. Lại còn mong hắn bóp chân cho mình chắc?

Thế tóm lại tôi cứ điên lên là vì cái gì nhỉ? Có lẽ vì đôi chân mỏi nhừ sau gần một tiếng đồng hồ tắc đường, dư âm nhức mệt sót lại từ trận ốm và cơn mưa lơ lửng trên đầu hứa hẹn những khúc đường ngập bẩn thỉu… Chứ không phải con gián hay gã chồng vô tâm? Chẳng biết được. Chỉ có chắc chắn một điều là nên mua những đôi giày và xăng-đan cao gót tử tế cho mùa hè này. Tôi sẽ không còn điên một cách giản đơn như thế này nữa, mà là phát cuồng lên nếu thêm một lần cảm thấy lộm cộm dưới từng gót chân đi và cái gấu quần quê kệch vì nhăn nhúm.

Đào Bội Tú


From the same category