Đàn ông “trở thu”

Dạo này tôi cảm thấy rất yêu đời. Là người vốn không yêu đời lắm nên tôi cũng cảm thấy có tội với bản thân. Hàng xóm sẽ nghĩ gì khi thấy tôi vui vẻ đạp xe đạp về nhà? Chính tôi sẽ nghĩ gì khi sau này nhớ lại thời gian phi thường này? Tôi quyết định giảm bớt cảm giác yêu đời đó. Nhưng không được. Như một người chán đời càng cố để vui lên càng chán đời hơn, tôi trở thành người yêu đời càng cố để trầm xuống càng cười tươi hơn.

Tôi tập trung hết mình vào những điều thường làm tôi bực mình – tiếng còi, taxi lừa,  các em trẻ đẹp không biết mình muốn gì – và hy vọng từ đó sẽ lấy lại cảm giác chán đời vốn là niềm thoải mái của cuộc sống. Nhưng không được. Tôi càng tập trung vào tiếng còi càng thấy nó dễ thương (khi về nước chắc tôi nhớ lắm đây!). Taxi mua đường là tôi mở cửa sổ, ngắm cảnh. Mà  tại sao các em trẻ đẹp phải biết họ muốn gì? Không biết  thì các ông già xấu sẽ biết hộ. Thế mới vui chứ! Bạn bè thật  tuyệt, Hà Nội thật đẹp, cuộc sống thật hay.

Cảm giác yêu đời kéo dài hơn hai tuần khiến tôi phải tâm sự với mấy người bạn thân, là người Nam, cũng ba mấy tuổi, cũng chưa vợ, cũng tâm hồn nghệ  thuật. Tao cảm giác như kiểu đang phê ấy, tôi nói. Tao cảm giác như kiểu là bóng bay trong gió ấy. Tao vui lắm mày ạ. Tao không còn là tao. Tao cũng thế, các bạn ấy trả lời từng đứa một. Bắt đầu từ cách đây một tháng. Bắt đầu  từ cách đây hai tháng. Bắt đầu từ thời gian mới gần đây thôi nhưng nói thật với mày: “Tao thực sự yêu cuộc sống này”. Có thể đó là chuyện tình cờ. Nhưng biết đâu có nhiều người đàn ông ba mấy tuổi khác cũng đang được gió phê phê này cuốn đi – miễn là bóng bay của họ chưa bị một em trẻ đẹp buộc vào xe đạp, mang về nhà.

Tiếng Việt có từ “hồi xuân”, là hiện tượng người phụ nữ ở tuổi mãn kinh như được tiếp thêm sức mạnh mới, ham muốn  tình dục bỗng nhiên trỗi dậy và còn mạnh mẽ hơn cả  thời trẻ. Tưởng hết nhưng vẫn còn. Rất là vẫn còn! Có lẽ với trường hợp của tôi và bạn bè tôi thì dùng từ “hồi xuân” hơi mạnh. Các cô hồi xuân đang lấy lại cảm giác từ cách bây giờ hơn 30 năm – không phải chỉ lấy lại mà còn phát triển thêm. Bọn trai ế như tôi đang lấy lại cảm giác cách đây mười mấy năm, không phát triển thêm mà thưởng thức lại – đọc lại cuốn tiểu thuyết lần hai. “Hồi phục” nghe lớn lao quá. Bọn tôi đang trở lại thôi. Nhẹ nhàng trở lại!

Còn từ “xuân” cũng mang lại cảm giác hơi nặng nề so với cơn phê phù phiếm mà bọn tôi đang được thưởng thức. Mùa xuân nặng về ý nghĩa sinh  lý, về cơ thể phụ nữ – còn cảm giác “yêu đời” này không nặng về cái gì, liên quan đầu óc nhiều hơn cơ  thể. Nó thoải mái. Nó giống mùa thu hơn. Hưng phấn sau một buổi thu hoạch, ngủ vùi sau một buổi chiều mát mẻ. Không bão, không mưa. Ánh sáng vàng đẹp. Gió thổi hiu hiu. Trẻ em chạy. Trẻ em cười.

Đó là hiện tượng “trở thu”. Đôi khi phải đặt tên vui cho một trạng thái đang phổ biến trong xã hội mọi người mới để ý đến nó. Từ lúc đặt tên này tôi thấy có đàn ông ba mấy  tuổi đang “trở  thu” khắp nơi. Đạp xe đạp quanh Tây Hồ nhìn đám sen như không có bất cứ vấn đề gì trong đời. Uống trà cùng các bạn nghệ sĩ ấm cúng trong cảm giác giờ đi về là do mình chọn. Viết bài và nghe nhạc. Đa số các anh “trở thu” ấy là đàn ông độc thân, vẫn còn căn phòng trống trong tim để mùa thu quay trở về sẽ xin ở. 

Và tôi chợt nghĩ. Có khi từ “hâm” mà người Việt hay dùng để miêu tả bọn trai ế như tôi không phải là nhận xét chính đáng mà là phương pháp đe dọa nhằm mục đích ép thay đổi định hướng. Bảo vệ cuộc sống gia đình. Nói bánh không ngon để người ta sợ không thử. Bởi nếu đàn ông độc thân thực sự hiểu cảm giác “trở thu” này sung sướng thế nào thì có ai chủ động tìm vợ đâu!

Joseph Ruelle

From the same category