Cuộc ”siêu” níu kéo

Vết trượt trên đường công tác

Ông là giám đốc một doanh nghiệp nhỏ. Công việc xuôi chèo, mát mái. Cơm áo gạo tiền không đáng bận tâm, đường danh lợi thì đã tạm hài lòng, “no cơm ấm cật” ông mới thấy cuộc sống êm ả ấy bên cạnh một bà vợ già ngày một trở nên vô vị. 

Sự việc bắt đầu từ hôm tay thư ký của ông ốm đột xuất, nàng là nhân viên mới trong phòng xuất nhập khẩu đi thay thế tháp tùng ông trong chuyến công tác Sài Gòn kéo dài 2 tuần lễ. Vẻ mới lạ, trẻ trung trong phong cách, lối tư duy nhanh nhạy và những ánh nhìn thì than ôi, ngọt ngào như chan mật.

Đến nỗi, chỉ sang ngày thứ hai, ông đã nhận ra cái sự dại dột đến kinh khủng của người vẫn được coi là “tỉnh nhất đám rượu, say nhất trong cuộc họp” khi 10 năm trước trót nhận thằng cháu ruột vợ vào ngồi ở bàn thư ký giám đốc!

Sự sai lầm ấy càng được khẳng định chắc chắn khi đối tác mời ông và nàng đi đổi gió ở Vũng Tàu khi thương vụ thành công mỹ mãn. Nắng và gió trên bãi biển rực nắng phương Nam cùng với những chầu rượu “đại bổ đủ thứ” đã khiến cái nhìn của ông đọng lại lâu hơn trên cơ thể tràn căng thanh xuân của nàng.

Những ngày ấy, ông mới thấy người vợ hơn 20 năm đầu gối tay ấp thật tẻã nhạt, những mảng mỡ bụng bèo nhèo sao mà ớn và cả cách nói cười của bà mới thô vụng làm sao.

Chữ “nhẫn” đã không còn là giải pháp cứu vãn, gia đình cũng không thể giữ chân vị giám đốc đào hoa. Bà biết đã đến lúc phải áp dụng biện pháp mạnh. Lưới được giăng và sẵn sàng sập xuống, chỉ có điều con mồi nào sẽ rúc đầu vào bẫy thì chỉ mình bà biết mà thôi.

Trở lại cơ quan sau chuyến đổi đời, trái hoàn toàn với sự suy đoán của mọi người và ngay cả của bà vợ già, việc đầu tiên là ông… ổn định cơ quan như cũ! Nàng vẫn ở phòng xuất nhập khẩu và tên “mật thám chìm” đã ăn… hai lương 10 năm vẫn tại vị trên ghế thư ký giám đốc, không có bất kỳ một sư xáo trộn nào.

Vờ như vẫn tuyệt đối tin tưởng ở “tên mật thám”, ông bàn với vợ cho thằng cha đáng ghét đó vào “cơ cấu”. Bà vợ già mưu sâu cũng chỉ là loại “cơi đựng trầu”, đâu biết được vào “cơ cấu” là phải đi học, nào là học thêm quản lý kinh tế, nào là thêm cái chứng chỉ chính trị cao cấp, trong khi vẫn phải sắp lịch làm việc và chuẩn bị tài liệu cho giám đốc.

Chàng mật thám dần dà lơi lỏng công việc đã được nội tướng trao cho với niềm tin cẩn khôn cùng ngày nào. Và ông, dĩ nhiên chỉ đợi có thế! 

Cao hơn, ông còn chủ động giới thiệu cô con gái nuôi với vợ con bằng vẻ mặt của người vô tội.
 
Giải pháp chữ “nhẫn”

Những chuyến công tác xa ngày càng nhiều, tần suất xuất hiện của nàng trong các buổi tiếp khách trên đường công du vì thế cũng tăng lên tỷ lệ thuận.

Tất nhiên không phải đợi ai mách hay bắt quả tang mà linh cảm của người vợ đã mách cho bà biết rằng “thời bình” đã qua và “cuộc chiến” đã bắt đầu. 

Ở tuổi 50, những thế mạnh cạnh tranh trực diện không còn, bà lấy gia đình làm điểm níu ông lại. Bà thủ thỉ với ông về toan tính cho cô út đang học đại học, việc chạy chọt cho thằng con trai cả về cơ quan “ngon” hơn, việc phá căn nhà cũ đi để xây lại tổ ấm mới cho đôi vợ chồng già. Ông hoàn toàn vui vẻ chấp nhận, thậm chí còn thực hiện vượt mức tất cả các yêu cầu của bà và lũ con.

Bước thứ hai, bà tạo dựng mối quan hệ thân thiện với “cô con gái nuôi”, dù bà biết tỏng rằng sự ngụy trang ấy chỉ là “con đẻ để nuôi, con nuôi để đẻ”.

Bất cứ nhà có việc lớn việc bé nào từ ăn hỏi cho thằng lớn, đào móng đổ trần cho “ngôi nhà hạnh phúc” của hai vợ chồng già bà đều gọi điện cho cô con nuôi yêu quý về tham dự.

Không chỉ thế, tất cả các phản ứng của “tay mật thám”, hay của lũ trẻ bà đều gạt đi với lòng tin sắt đá vào “hơn hai mươi năm chung sống” với “ông ấy”!

Tại tất cả những bữa có mặt cô con giá nuôi cùng đại gia đình, bà trổ tài nấu nướng, tái hiện lại tất cả giai đoạn ông vẫn cặm cụi đạp xe đi làm thủa hàn vi. Nào cà bung, nào rau muống luộc chấm tương Bần, nào rau dền nấu canh tôm nõn…

Ông hài lòng ra mặt nhưng có điều những chuyến đi công tác ngày một gia tăng và cô con gái ngày càng có những cử chỉ thân mật hơn với “bố” vì đã chắc mẩm rằng “trí già thua mưu trẻ”.

Chữ “nhẫn” đã không còn là giải pháp cứu vãn, gia đình cũng không thể giữ chân vị giám đốc đào hoa. Bà biết đã đến lúc phải áp dụng biện pháp mạnh.

Mãi đến khi đứng trước vành móng ngựa, nàng vẫn không ngớt rủa mấy đời ông giám đốc. Tên người đứng đơn tố cáo khiến nàng không thể không tin rằng kẻ vẫn ngon ngọt với mình là tên mang họ Sở, nhưng sự khốn nạn thì gấp bội, “no xôi chán chè” còn bày đặt đưa nàng vào vòng lao lý.

Lưới được giăng và sẵn sàng sập xuống, chỉ có điều con mồi nào sẽ rúc đầu vào bẫy thì chỉ mình bà biết mà thôi.
 
Đòn huỷ diệt

Một bận, ông phải đi công tác nước ngoài, thay vì được đi cùng với “thủ trưởng” để tham mưu nghiệp vụ xuất nhập khẩu như mọi khi, lần này bà quyết đòi bằng được “cô con nuôi” ở nhà để “hai mẹ con” đi lễ giải hạn.

Trước yêu cầu quyết liệt của bà, ông đành phải nuốt nước miếng nhượng bộ. Với lý do mới xây nhà lại mua miếng đất cho con gái, chạy việc cho con trai nên tiền nhà đã cạn, bà bảo ông đem 2 chiếc xe gắn máy của nhà ra đặt tạm để lấy thêm ít ngoại tệ mạnh ông cầm đi.

Ông gật đầu ngay sau khi đã “phím” với cô con gái nuôi rằng sẽ bớt lại để đưa nàng chi tiêu những ngày xa cách.

Tất nhiên, đường đường là một vị giám đốc, ông không thể dắt xe ra hiệu cầm đồ, bà thì đã già làm sao lại phải xông pha, phần việc đơn giản ấy được chính ông giao cho cô con nuôi.

Không thể hình dung ra nổi âm mưu được sắp đặt tới mức hoàn hảo. Kẻ dại dột hớn hở thực thi mệnh lệnh với ảo tưởng về phần lợi lộc và còn cười thầm về sự ngu dại của đối thủ.

Và, bà vợ già cao mưu chỉ đợi có vậy, ngay sau khi chiếc máy bay chở vị giám đốc cất cánh khỏi đường băng, bà liền làm đơn tố cáo với cơ quan công an về hành vi “chiếm đoạt tài sản” của “con rắn độc”!

Nhưng, cao kế ở chỗ người đứng đơn tố cáo ấy lại là ông giám đốc đang bận đi công tác ở nước ngoài.

Mãi đến khi đứng trước vành móng ngựa, nàng vẫn không ngớt rủa mấy đời ông giám đốc. Tên người đứng đơn tố cáo khiến nàng không thể không tin rằng kẻ vẫn ngon ngọt với mình là tên mang họ Sở, nhưng sự khốn nạn thì gấp bội, “no xôi chán chè” còn bày đặt đưa nàng vào vòng lao lý.

Còn ông thì chợt nhận ra tất cả, ông rùng mình trước mưu của bà vợ. Đã bao năm chung sống, bây giờ ông mới biết hoá ra mình chỉ là… con ngỗng!

Tâm phục khẩu phục chăng? Có lẽ còn hơn thế nhiều, chắc chắn mỗi bận ông “đốc chứng”, chỉ cần nhớ tới chuyện này, đạo đức lại ùa về với ông?!


From the same category