Bạn tôi có căn biệt thự ở phố Cửa Đông, kể rằng hai vợ chồng vị khách sau 3 năm thuê nhà, trở về nước đã viết thư nói rằng: “Nhờ chị thu âm giùm tiếng còi tàu, và mua một gói trà hoa nhài gửi sang.
Không có thứ mùi và âm thanh ấy hàng đêm, chúng tôi không tài nào ngủ được”. Nếu mùi là một thứ vật chất, tôi tin là cô bạn tôi cũng sẵn lòng gửi sang một gói mùi xe cộ, mùi đường phố, mùi của cầu thang gỗ… những thứ vô hình mà lại luôn hiện hữu. Chúng như những chiếc chìa khóa để mở ổ khóa cảm xúc, bước vào thế giới của ký ức, của cảm giác, và của cả trí tưởng tượng…
Các tin liên quan khác:
Hương Người
1/10s cảm xúc
Mùi là cái hồn của món ăn
Một chuyện ăn
Hương vẫn bay trên những ngọn đồi…
Các mảnh nhỏ ký ức
Mùi của ngày bị từ chối
Nghe khói mùi thấy cay cay
Lần theo mùi hương, đi tìm…