Tại nhà hát Élysée Montmartre, Iris van Herpen ra mắt bộ sưu tập Haute Couture Thu Đông 2025, một lần nữa xóa nhòa ranh giới giữa thời trang, khoa học và trải nghiệm giác quan. Buổi diễn không đơn thuần là một cuộc diễu hành thời trang, mà là sự sống được hình hài bằng vải vóc. Những tạo tác biết thở, biết chuyển động, biết phản ứng với môi trường xung quanh. Tựa như những cấu trúc điêu khắc, mỗi thiết kế mở ra đối thoại giữa nghệ thuật, sinh học và công nghệ.
Màn trình diễn đóng vai trò then chốt trong buổi ra mắt bộ sưu tập. Mở đầu chương trình là một vũ công khoác trên mình những cánh tay xếp ly, vươn rộng như đôi cánh, tôn vinh nữ tiên phong của múa hiện đại Loïe Fuller. Cùng với từng chuyển động uyển chuyển, cánh tay ấy hòa quyện hoàn hảo với các tia laser tinh tế của nghệ sĩ Nick Verstand, tạo nên một vũ điệu ánh sáng huyền ảo, gợi lên sự mong manh của đời sống biển – một ẩn dụ nghệ thuật sâu sắc về sự mất mát sinh thái.
Tâm điểm của bộ sưu tập là một thiết kế như được trao cho sự sống, chưa từng xuất hiện trên bất kỳ sàn diễn Haute Couture nào trong lịch sử. Đó là chiếc đầm phát quang sinh học, chứa đến 125 triệu vi tảo sống. Trong trạng thái cân bằng mong manh giữa ánh sáng, nhiệt độ và sự tĩnh lặng, bề mặt bán trong suốt của trang phục phát sáng dịu nhẹ, phản ứng theo từng chuyển động của người mặc. Không đơn thuần là một sáng tạo mang tính thử nghiệm, chiếc đầm vi tảo là cuộc truy vấn khái niệm sâu sắc về “sự sống trong thời trang”, một hệ sinh thái treo lơ lửng trong hình hài có thể khoác lên người. Được trưng bày bên ngoài sàn diễn, bên trong một buồng kính điều hòa không khí, thiết kế này không hướng tới thương mại mà mang dáng dấp của một hiện vật nghiên cứu. Đây là thành quả nghiên cứu của sự hợp tác giữa nhà mốt Iris van Herpen với nhà thiết kế sinh học Chris Bellamy.
Ngoài ra, Iris van Herpen còn mang những loại vải được tạo ra từ công nghệ biofabrication, trong đó nổi bật là “brewed protein”, vào bộ sưu tập Haute Couture mùa này. Đây là loại sợi tổng hợp phát triển bởi nhà sáng tạo vật liệu sinh học Spiber. Một thiết kế sử dụng chất liệu này gợi hình ảnh của sinh vật biển với bề mặt mô phỏng những giác hút của loài chân đầu, hay những đường cong xếp lớp như chip khoai tây, được sắp đặt thành phom đuôi cá mềm mại.
Xuyên suốt bộ sưu tập, Iris van Herpen tiếp tục đào sâu vào mối quan hệ giữa chất liệu và chuyển động, biến mỗi thiết kế thành một thế giới độc lập mang hơi thở riêng. Một thiết kế nổi bật kết hợp cùng nghệ sĩ Casey Curran với cấu trúc động học dạng khung xương, các “cánh tay” mảnh khảnh co giãn, như thể đang cử động theo từng chuyển động của người mẫu. Một thiết kế khác sử dụng loại vải “không khí” của Nhật Bản, một chất liệu nhẹ đến mức dường như lơ lửng giữa không trung, chỉ được giữ lại bằng những sợi dây gần như vô hình. Sự đổi mới về cấu trúc đạt đến đỉnh cao với chiếc đầm xoắn cứng cáp, như thể tự nâng lên khỏi cơ thể người mẫu, vặn mình bay bổng như lớp kem trứng được đánh bông xoáy thành cơn lốc. Đối lập với kết cấu bồng bềnh đó, những chiếc đầm nhẹ nhàng như sương mù lơ lửng trong không gian, chuyển động mềm mại tựa như trang phục trôi trong dòng nước.