Bin ho lúc 2 giờ

Có tiếng Bin ho khúc khắc.  
Bố trở dậy, xuống giường con.  
Anh chàng đạp chăn văng hết, lại còn ở trần, vì lúc đi ngủ hơi đổ mồ hôi.  
Bố khẽ mặc áo lại cho con. Đắp lại chăn.  
Kéo bớt cửa sổ.  
Sờ bàn chân, thấy âm ấm. Đừng đạp chăn nữa anh chàng ạ. Sau nửa đêm, trời lạnh hơn.

Những khúc khắc ho của con thường làm bố quay vụt về hồi con bốn tháng. Hồi đó, trong bệnh viện nhi, có những đêm thấy con ho được là đỡ lo, vì con thường khó thở do viêm tiểu phế quản. Hơi thở khò khè. Lũ đờm quái ác án ngữ ở đường thở nhỏ nhoi. Ho, nghĩa là không tắc nghẽn. Những đêm ấy, trong bệnh viện, xung quanh cũng chỉ toàn bệnh tật và lo âu, bố thấy cuộc sống nhọc mệt. Trẻ con bị đau, người lớn thắt ruột. Giá mình bệnh thay được cho con. 

Rồi con cũng đi qua khúc quanh bốn tháng. Vượt qua những khúc quanh khác. Bảy tháng, một tuổi. Hai tuổi. Ba tuổi. thời gian là một cái gì đó khó tả, vì nó chẳng ở bất cứ đâu. Chẳng rõ dạng hình. Con lớn dần. Tốt nghiệp lớp Lá, vào lớp Một, lớp Hai, lớp Ba. Tám tuổi. Những dấu mốc cụ thể mà vô hình trên một hành trình đời. Và thỉnh thoảng con lại ho, khúc khắc.

Từ sau khúc quanh bốn tháng đến lúc con sáu tuổi, bố không còn ngủ say. Một tiếng gió sập cửa sổ, một nẻo mèo hoang kêu. Một tiếng còi xe ngoài đường… Tất cả đều có thể làm bố thức giấc. Có lẽ, ký ức về đoạn hành lang thăm thẳm ấy làm bố vẫn còn giật mình. Chỉ sợ một đoạn đường trong đêm nào đó sẽ dài hơn một chút thôi, khi con khó thở…

Rồi con đi học võ. Bố hay trêu rằng không tập dứt khoát từng động tác thì chỉ là võ sư lèo quèo. Những chân, tay, đòn thế sẽ làm con cứng cáp và bớt ho. Mình lớn lên, tất thảy mình sẽ phải tự lập. Dẫu là ho theo nghĩa nào, cũng không ai ho giùm mình được Bin ạ. Mà những thứ khó chịu ở đời, không chỉ là ho.

Lúc nãy, hai bố con mình đi học. Con hỏi lúc đêm có mưa không. Bố bảo có mưa lắc rắc. Thế con lại hỏi con có đạp chăn không. Bố bảo có, đạp văng hết, như lúc Tôn Ngộ Không thoát khỏi quả núi đè 500 năm. Nhưng chăn không phải là núi, nên bố đắp lại cho con. Anh chàng bảo bố cúi xuống con nói thầm cái này. Và con ôm bố thật chặt. Bất chợt bố tủi thân. Bao nhiêu năm thơ ấu, chẳng bao giờ bố có điều ấy. Thay vì ôm, ông nội của Bin chỉ dành cho bố những đòn roi. Cái đau vẫn thấm đến tận bây giờ.

Ừ con ạ. Bố xin lỗi, vì có những lúc bố nóng nảy quát um. Và con cũng tủi thân lắm, phải không? Tha lỗi cho bố nhé. Đêm, lúc hai giờ, tiếng con ho làm bố choàng dậy. Bố không còn bị ám ảnh bởi khúc quanh bốn tháng. Ho, nghĩa là đắp lại chăn, kéo nhẹ cửa sổ, thơm lén một cái, để con lại ngủ ngon.

Nhưng nghe tiếng con ho lúc 2 giờ, bố thường không ngủ  lại được.

Bài: Thượng Vũ


From the same category