Đêm. Trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ, Minh ngồi dậy bó gối, buông lòng chênh vênh, xuôi về phía những ánh đèn lập lòe phía xa xa. Qua ô cửa sổ từ tầng ba mươi lăm, một khoảng không gian vô định trải dài mênh mông trước mắt, khiến cô thấy trống rỗng đến khôn cùng.
Người đàn ông đang ngáy những tiếng rất gãy gọn, đều đặn cùng giường với Minh, là chồng của cô, là một người mà cô từng nguyện ước sẽ gắn kết mãi mãi trong cả phần đời còn lại. Nhưng nay, Minh không dám chắc là mình có hoàn toàn tự nguyện, có thật sự hạnh phúc không nữa, khi luôn bị bỏ mặc với những ưu tư lúc đêm về như thế này.
Cuộc sống của một người mẹ, một người vợ khiến cô gái mộng mơ ngày nào trở thành một người phụ nữ chín chắn, trưởng thành hơn. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không còn khát yêu thương từ người chồng của mình. Bao nhiêu năm rồi vẫn vậy, cô vẫn muốn được nhận những quan tâm, những hiểu và những chiều từ người mình yêu.
Minh thấy nhớ những tin nhắn bất chợt giữa ngày thường, nội dung bâng quơ gì cũng được, chỉ để biết rằng mình không bị lãng quên giữa xô bồ cuộc sống, vẫn còn ở trong tâm trí một ai kia. Nhưng có người lại chẳng chịu hay biết điều này. Để đến khi thi thoảng cô chủ động nhắn tin: “Chồng yêu đang làm gì đó. Em nhớ anh”, thì người cũng chỉ lặng im hoặc vài khi tận tâm hồi đáp “Anh đang làm việc”, thế và thế mà thôi. Cuộc hội thoại đứt đoạn nhiều lần như thế, chứ chưa bao giờ đổi vai người hỏi và người được trả lời, được lặng im. Để Minh đi từ hi vọng đến thất vọng hết lần này lượt khác và nay đã chấp nhận việc dừng hẳn thói quen nhóm lửa của mình.
Minh thấy thèm khát những giây phút vợ chồng hứng tình cùng nhau trốn con sau giờ làm việc, hẹn hò riêng, tận hưởng cuộc sống ở một nơi nào đó trong thành phố và chỉ trở về nhà sau khi đã góp nhặt thêm những lãng mạn làm vốn cho hai người. Nhưng chồng cô lại cố tình lờ đi những mong muốn này mỗi khi cô đề nghị đến. Anh luôn muốn ăn cơm ở nhà, trong gian bếp nơi cô thể hiện đúng chức năng của mình, “rồi ăn xong anh với em ôm nhau nằm ngủ, thế có phải đỡ mệt hơn không?”. Cô đã luôn cố gắng để phá bỏ những nguyên tắc của anh, nhưng thật khó.
Minh ao ước được chồng thi thoảng bất ngờ ôm từ sau lưng, thơm nhẹ vào má hay thể hiện những cử chỉ, hành động ngọt ngào mà vợ chồng thường nên làm để tổ ấm lúc nào cũng thơm hương. Nhưng chồng cô lại không hề biết hoặc quá cứng nhắc để có thể làm những việc này. Như cách anh không bao giờ cho phép việc vợ chồng nằm lười trên giường vào buổi sáng, cưng nựng nhau đủ trò như hồi còn là tình nhân và rồi cùng nhau đi ăn, cùng nhau đến cơ quan dẫu có bị muộn. Anh luôn là nhân viên gương mẫu và chẳng hề muốn bị muộn lấy 10 phút một năm chỉ vì chiều vợ.
Minh vẫn thật sự thèm khát những quan tâm nhẹ nhàng, những câu nói chứa đầy yêu thương, những việc làm thể hiện sự quan tâm, một vài bất ngờ, ngẫu hứng trong cuộc sống vợ chồng. Hay suy cho cùng, điều cô luôn mong muốn chỉ là những điều nhỏ nhặt, giản đơn thể hiện rằng mình luôn có một vị trí chắc chắn trong trái tim của chồng. Chỉ cần đủ để cô có thể thấy lòng bình yên, dịu dàng mà sống hạnh phúc trong những năm tháng còn lại. Nhưng dường như là, Minh có nói, có hành động như thế nào đi nữa để thể hiện được những mong muốn này thì chồng của cô vẫn mãi không hiểu.
Anh luôn không biết, cô còn cần gì ngoài một cuộc sống đầy đủ bên người chồng chỉn chu như anh ấy nữa. Phải, là anh không biết, chính sự chỉn chu đến mức quá nguyên tắc của anh khiến cô thấy nhàm chán, mệt mỏi hơn bao giờ hết. Anh khiến cô phải dần học cách đóng băng lại cảm xúc của mình cho tròn phận sự từ khi bước vào cuộc sống của một người đàn bà đã có chồng.
Như tiếng thở đều đều của anh lúc này càng kéo những nỗi lòng của cô trải dài ra mênh mông. Cô đã rất muốn vợ chồng ôm ấp nhau, cùng tỉ tê tâm sự sau những ái ân mặn nồng. Nhưng mỗi khi tàn cuộc, mỗi khi cô bắt đầu bằng: “Anh này,…” là anh lại nhắc cô ngủ sớm, để ngày mai còn dậy sớm đi làm. Dẫu cho cô có khẳng định rằng mình can tâm đến công ty ngáp ngủ cả ngày mai đi nữa, thì anh cũng không bao giờ đáp ứng cái nguyện vọng điên rồ này của cô. Anh đâu biết, có những hạnh phúc, những cảm xúc thăng hoa lại được đếm bằng những vu vơ, điên rồ như thế.
Một đêm, cô nằm dài hờ hững trước cuộc yêu. Một đêm, cô cố hoang dã hết mình trong cuộc yêu. Thì vẫn bấy nhiêu đêm anh làm xong phần mình rồi lại dễ dàng đi vào giấc ngủ, đều đặn như được lập trình sẵn. Thế nên, dù cô có cố gắng thay đổi này khác đi nữa, thì anh vẫn cứ “chỉn chu” như đã từng. Anh luôn tiết kiệm những nụ hôn, chưa khi nào kéo áo lại cho cô sau mỗi lần ân ái, không biết cách kéo chăn lên che khuôn ngực đang run lên vì lạnh của người nằm bên, cũng như cứ để mặc vợ mình với những chơi vơi nửa vời.
Cũng như cái cách bao lần anh để Minh bó gối lặng thinh thế này mà không hề hay biết. Nay, cô không dám chắc còn giật mình nửa đêm thấy cô đơn trong những nỗi niềm riêng bủa vây (khi ngay bên cạnh là người đàn ông cô yêu rất nhiều) như thế này được bao nhiêu lần nữa trong đời. Nếu anh cứ tiếp tục giữ mãi những nguyên tắc sống của mình, không phá vỡ hàng rào của những chuẩn mực đi, thì cô sẽ vùng lên mà kiếm tìm một miền nào có những xúc cảm mà cô luôn muốn có được. Nhưng chao ôi, điều này thực tâm cô không muốn nghĩ đến.
Thôi thì, ngay lúc này đây, cô ước muốn đơn giản hơn một chút, ước chi anh đừng cứ thở thành tiếng đều đều như vậy nữa. Cô muốn anh mở mắt ra, nhìn thấy những giọt nước mắt cô đơn của cô rồi vội vàng ngồi dậy ấp cô vào lòng mà lấp đầy hết những trống vắng xa xôi. Chỉ riêng một đêm nay thôi cũng đủ, bởi cô đang khát quá đỗi yêu thương.
Bài: Linh Rên
Mình cần nhất niềm tin, em biết không?