Thấp, đậm, có thể nói là xấu trai! Tuấn Khanh cũng công nhận điều đó. Bù lại, gã xấu trai này có duyên, viết nhạc hay, viết báo sắc. Nhưng quan trọng nhất là Tuấn Khanh còn có những “cái không” lạ kỳ – không danh, không tiền, không phụ nữ – quả là rất khó tin đối với một người đàn ông như anh. Nhưng bản thân Tuấn Khanh lại đưa cả nhân cách của mình ra để khẳng định.
Không danh, không tiền
Điều gì để một nhạc sĩ trẻ như anh khẳng định: “Tôi làm nhạc không chiều theo thị hiếu”?
Vì tôi không muốn bị đánh đồng với nhiều tác giả bây giờ. Không muốn ngôn ngữ âm nhạc của mình chạy theo thời thượng. Ví như nhạc ngoại lời Việt, có thời gian gần như chiếm lĩnh toàn bộ thị trường miền Nam, nên tôi cố gắng đi một con đường riêng. Tôi muốn những gì mình làm là công việc – được thể hiện bằng ngôn ngữ âm nhạc Việt Nam đương đại chứ không phải thứ khoa trương. Tôi có làm được hay không vẫn là một câu hỏi. Có thể cả đời vẫn không làm được, nhưng ít ra tôi có một con đường, còn hơn phải đi viết nhạc ngoại lời Việt hoặc ôm một bài nào đó rồi nói là bài của mình.
“Ngôn ngữ âm nhạc” của anh lẽ ra đã được xuất hiện trên MTV châu Á thông qua 2 nhóm nhạc anh đang đỡ đầu là MTV và Trio 666, nhưng sao anh lại rút lui “không kèn không trống”?
Tất cả vì kinh phí. Khi tôi nhận được lời mời, bao gồm cả quay phim, mà phải quay bằng phim nhựa chứ không phải betacam như ở Việt Nam. Tối thiểu một bài phải bỏ ra 25.000USD. Hai nhóm MTV và Trio là 50.000USD. Đó quả là con số khổng lồ đối với một người Việt Nam, để rồi chỉ làm một việc hư danh – xuất hiện trên kênh MTV trong vòng 3 phút. Điều đó có đáng không? Tại sao không sử dụng số tiền đó – một nửa thôi – để tiếp tục con đường mình đi một cách “dễ thở” hơn?
Anh từng nói trên một tờ báo: “Tôi rất khổ tâm khi người ta gọi tôi là ông bầu”. Nhưng chính một số đồng nghiệp của anh cũng công nhận anh là một ông bầu khôn ngoan và biết thu vén?
Tôi cũng có thể đoán được một vài người đó là ai! Nếu là một ông bầu đích thực tôi sẽ quyết định MTV và Trio diễn bài này hay bài kia, diễn một tuần bao nhiêu sô, mỗi sô bao nhiêu tiền… Mọi cái sẽ phải quy ra tiền. Nếu trả tiền cho tôi, chỉ riêng tiền độc quyền ca khúc, họ đã phải trả không biết bao nhiêu. Nhưng thực tế tôi không lấy đồng nào, thậm chí thấy một mẫu thiết kế đẹp, tôi còn bỏ tiền túi ra may quần áo cho các thành viên. Một số bạn bè cũng nói: Tuấn Khanh nói thật đi, làm cho MTV, Trio chẳng nhẽ không lấy đồng nào? Tôi nói không thì chẳng ai tin, nhưng MTV và Trio vẫn còn đó, tôi không thể nói dối một cách trắng trợn.
Anh giúp đỡ MTV và Trio cũng vì “giá trị tinh thần” như nhiều người nói?
Tôi cũng không mơ mộng đến vậy. Điều quan trọng là đến giờ tôi đã làm được những việc mà nhiều người có tiền muốn làm cũng không được. Đó là những tác phẩm của tôi đã được vang lên đúng như tôi mong muốn. Nhiều người biết đến và đánh giá tôi là nhờ họ. Vậy thì đâu chỉ MTV, Trio biết ơn Tuấn Khanh, mà Tuấn Khanh cũng phải biết ơn họ.
Không danh và không tiền, nhưng thực tế anh không thể uống nước lã để sáng tác?
Trước đây tôi là biên tập viên của các hãng băng đĩa, ngoài ra là viết báo. Bây giờ tôi sống bằng nghề làm nhạc quảng cáo. Ví dụ ca khúc Sóng tình hay Khoảnh khắc mong chờ viết cho Mitsubishi, tối thiểu mỗi bài tôi “chém” 1.500USD. Cũng phải nói thêm là nhờ uy tín của MTV và Trio mà đã có nhiều hãng đặt tôi viết nhạc quảng cáo.
Tiền quảng cáo làm sao đủ để tạo nên một Tuấn Khanh phong lưu như hiện nay?
Chưa bao giờ tôi nhận mình là người phong lưu và giàu có. Nếu Lê Minh Sơn thừa nhận: “Tôi là một nhạc sĩ nghèo” thì chắc tôi còn nghèo hơn Lê Minh Sơn. Sự thật là tôi phải ở nhờ nhà của má, quanh năm suốt tháng đi xe FX Trung Quốc, mà người Bắc hay gọi là xe Tầu. Trước đó tôi đi cái xe Suzuki đời cũ còn “tã” hơn, có hôm chạy không nổi, tôi mới mượn con FX của Đức Tiến. Thấy tôi đi suốt, nên Tiến mới nói: “Em diễn nhiều nên cũng có tiền mua xe khác, cho anh cái xe này. Rẻ lắm, có mấy triệu à!”. Sự thật đấy, không phải tôi than vãn để biện minh cho vẻ bề ngoài phong lưu của mình đâu.
Không phụ nữ
Sống “nghệ” như anh thì vợ con làm sao “kham” nổi?
Vợ tôi đã bỏ tôi vì chuyện đó! Cô ấy đưa đơn ra tòa vì không chịu nổi một người đàn ông hướng ngoại, sử dụng tiền bạc một cách vô lí. Tôi cũng biết là mình sai lắm, nhưng không biết phải làm sao, không biết giải thích cái gì. Bù lại tôi có được cái tôi thích, đó là thế giới riêng và một công việc đúng như mong muốn.
Cô ấy ra đi còn vì trong môi trường làm việc của anh có quá nhiều phụ nữ trẻ đẹp?
Đừng nói vậy! Khó khăn lắm chúng tôi mới lấy được nhau, nên không thể dễ dàng bị người phụ nữ hay người đàn ông thứ ba chia cách. Vợ tôi là trợ lý giám đốc cho một hãng quảng cáo nước ngoài, cô ấy thuộc tuýp phụ nữ hướng ngoại. Tôi cũng hướng ngoại, mà còn hướng ngoại gấp đôi. Như vậy thì gia đình và đứa con nhỏ chẳng còn ai chăm sóc. Tới giờ tôi vẫn bị cô ấy ám ảnh. Chúng tôi chia tay đã 4 năm, nhưng tôi không nghĩ là mình bỏ được cô ấy. Nếu có cơ hội, một ngày nào đó tôi sẽ quay lại.
Nếu bớt sĩ diện, thậm chí hèn đi một chút, biết đâu anh sẽ thực hiện được mong ước của mình?
Đối với đàn bà tôi là người “hèn đại nhân”! Lúc nào cũng hèn! Trước họ tôi không cần gia trưởng, giữ sĩ diện, kiêu ngạo. Tôi sẵn sàng làm điều mà người ta thường cho là đàn ông không nên làm. Nhưng vợ tôi không quan tâm đến điều đó. Quan trọng vẫn là sự rộng lượng và cảm thông nơi cô ấy.
Bài học đắt giá nhất để lại cho anh sau khi chia tay?
Muốn giữ gia đình, hãy hy sinh một chút sự phóng khoáng và ngẫu hứng, cần thực tế hơn.
Vậy 4 năm qua đã có bao nhiêu người phụ nữ thuộc – về – anh?
Đúng là trong môi trường của tôi có rất nhiều phụ nữ đẹp. Nhiều người thấy tôi độc thân cũng muốn chung sống. Nhưng giống như ca sĩ, đứng trên sân khấu với ánh đèn rực rỡ, make-up kỹ lưỡng và bộ đồ đẹp… mọi thứ đều lung linh huyền ảo. Tuy nhiên, khi sống bên cạnh họ, đôi khi người ta sẽ vỡ mộng. Tôi cũng vậy, người ta nhìn vào thì thấy tôi hay quá, nghệ sĩ quá, phóng túng quá, ngẫu hứng quá. Nhưng tôi biết mình sẽ làm cho người ta thất vọng, nên phần lớn là tôi từ chối.
Nghe có vẻ khó tin?
Đâu phải người đàn ông nào cũng coi phụ nữ là lý tưởng sống số một. Có một thời gian tôi ước mơ làm… linh mục! Khi đưa ra ý tưởng này, cả đám học trò chửi tôi ngu ngốc. Nhưng tôi thấy làm linh mục cuộc đời mình được yên tĩnh để làm việc.
Ý tưởng đó bắt đầu từ một cú “shock” tinh thần?
Cú “shock” lớn nhất là tôi nghĩ mình sẽ không đem lại hạnh phúc cho ai.
Nói vậy thôi, người như anh làm sao có thể trở thành linh mục!
Hiện nay con đường tôi đến với Chúa gần lắm rồi! Công việc của tôi gắn bó với nhà thờ – tổ chức chương trình, làm nhạc cho nhà thờ. Trước đây tôi không quan tâm đến chuyện đó, nhưng thú thật, nhiều khi tôi cần một chốn yên tĩnh.
Như thế sẽ có nhiều phụ nữ tiếc nuối?
Cũng có thể người ta tiếc nuối, cũng có thể người ta mừng?!
Xin mượn một câu nói nổi tiếng của anh tại giải Sao Mai điểm hẹn – “Em có biết là em đẹp lắm không!” để hỏi lại anh: “Anh có biết là anh đào hoa lắm không?”
(Cười) Tôi không phải là người đẹp, tôi là người rất xấu, mặt tôi mà nhăn lại thì như một… con chó Becgiê. Nhưng phải thừa nhận tôi là người vui tính, nhanh nhẹn. Khi nói chuyện đối phương dễ bị tôi thuyết phục. Nhưng đó không phải là cột mốc của sự lâu bền.
Anh quan niệm “cái đẹp đè bẹp cái nết”?
Vợ tôi đã bỏ tôi vì chuyện đó! Cô ấy đưa đơn ra tòa vì không chịu nổi một người đàn ông hướng ngoại, sử dụng tiền bạc một cách vô lí. Tôi cũng biết là mình sai lắm, nhưng không biết phải làm sao, không biết giải thích cái gì.
Cũng không phải vậy, mà vì mình chỉ nói chuyện hay khi người ta là khách, nhưng về nhà chưa chắc đã nói được như vậy. Mà phụ nữ vỡ mộng là “phiền” đó.
Anh nổi tiếng là người “biết cách ăn nói”, vậy anh có thể ca tụng người phụ nữ đẹp trong một câu?
Tôi rất cảm ơn, vì cái đẹp làm tôi thích thú. Nhưng cho phép tôi được lùi xa chút xíu vì nó làm tôi sao nhãng trong công việc.
Một cô gái đẹp đi thi hát, anh sẽ chấm cho họ bao nhiêu điểm?
Cách đây không lâu tôi hay bị hớp hồn trước cái đẹp. Còn bây giờ tôi đã nảy sinh thêm nhu cầu ở người phụ nữ: bên cạnh sắc đẹp cần phải có trí tuệ. Trí tuệ sexy hơn vẻ đẹp hình thể, nó khiêu khích tôi kinh khủng! Bởi thế nên nhiều cô người mẫu muốn tôi giúp đỡ để trở thành ca sĩ, nhưng chỉ có đẹp thôi thì tôi chịu không nổi!
Không danh
Với anh sắc đẹp đã vô nghĩa?
Không phải vậy. Mình ngồi trò chuyện với người đẹp thì cũng thú vị. Nhưng nếu để trò chuyện khuya hơn và thích thú hơn phải là người trí tuệ!
Quay trở lại thời son trẻ của anh một chút, khéo miệng như anh thì đã có bao nhiêu cô gái gọi Tuấn Khanh lệch thành Sở Khanh?
Người ta vẫn thường xuyên gọi tôi là Sở Khanh. Nhưng đúng nghĩa 100% Sở Khanh thì chưa. Nếu muốn thì bây giờ phải tiến hành. Biết đâu năm sau trong cuộc phỏng vấn với báo Đẹp, lại có dòng tít: “Phỏng vấn một gã Sở Khanh”?
Anh rất mâu thuẫn, khi thì nói “biết đâu sẽ trở thành Sở Khanh”, khi lại nói “con đường đến với Chúa rất gần”!
Thì biết đâu, cuộc đời mà! Tới giờ tôi vẫn muốn làm việc, nhưng khả năng Sở Khanh lại mang tính ngẫu nhiên, mình đâu có tiến hành thành hệ thống được. Tôi cũng đâu biết trước được cuộc đời mình!