Nhân lúc bất động sản đang xuống, người vừa có vai diễn thành công trong “Ngôi nhà trong hẻm” tính cất một ngôi nhà… bên song để “thả trôi áp lực và thổi tung ngột ngạt”, sau những ngày “chẳng đủ bình lặng để nhận ra mình thiếu điều gì hay ai đó”…Ít nhất là… không phải bay lên kẹp cổ anh nào!
Chúc mừng chị vì “phi vụ xây nhà” thành công vừa qua, dù bấy nhiêu có thể chưa đủ để “đỡ đạn” cho kịch bản. Hay chính xác là phim ma (cũng như đàn bà) thì phải phi lý mới… hấp dẫn?
Ồ, nói vậy tội cho đàn bà và “lỗ” cho cả phim ma! (cười). Đàn bà, như tôi và chị, chẳng phải nên là những điều tươi sáng, phơi phới và đáng được quý trọng hơn những con ma hay phim kinh dị sao? Và một bộ phim kinh dị mà chỉ thấy… bất hợp lý như đàn bà thì quả là thương cho tâm sức của êkip làm phim đó quá!
“Phơi phới, tươi sáng”, vậy chứ “danh hiệu” “Người đẹp không bao giờ được đẹp” thì sao?
Không oan, nếu trông vào màn ảnh, vì hầu như phim nào Ngô Thanh Vân cũng là những hình nhân bê bết máu! Nhưng phần “sáng” của nó là giúp tôi có được những “định mức khuây khỏa”…
Chị nói rằng Trinh của “Bẫy rồng” và Thúy của “Dòng máu anh hùng” từng khiến chị phải gồng lên vì “sứ mệnh phải mạnh mẽ”, còn Thảo của “Ngôi nhà trong hẻm” thì cho chị được “thả lỏng” khi cô ấy đơn giản chỉ là một “nữ nhi thường tình”. Theo chị, phụ nữ “bình thường” nhất là khi nào?
Là khi… không phải bay lên để kẹp cổ anh nào! Ít nhất là thế! (cười to)
Hẳn đó cũng chính là lúc (hiếm hoi) được thả lỏng?
Thúy và Thảo thì tôi… không biết, nhưng tôi thì quả tình chưa bao giờ cố gắng làm điều gì khác mình. Như vậy đã luôn là “thả lỏng” rồi đó chứ! Con đường này, vị trí này đều đạt được không hề có sự ép buộc bản thân. Nếu bảo tôi làm điều gì khác một Ngô Thanh Vân bây giờ mới chính là bắt tôi phải “gồng”!
Đã đành thả lỏng thì cho người ta cảm giác thoải mái hơn nhưng chị có nghĩ, đôi khi sự gồng mình lên cũng là một cú đá hiệu quả để… “kẹp cổ” thành công?
Chỉ phải “gồng”, khi những cố gắng là quá sức. Nhưng nếu là để bắt bản thân mình phát huy hết giá trị của nó thì tôi nghĩ chỉ cần nghiêm khắc với nó là đủ! Chẳng phải người ta ngày càng ngày có xu hướng cưng chiều và thỏa hiệp với bản thân sao? Trong khi nguyên tắc chạy đường dài là: Lúc mới được nửa đường thì thường thấy mệt mỏi tới mức gần như bước không nổi, nhưng nếu đẩy bản thân đến cực hạn, vượt qua được cái ngưỡng đó, cơ thể tự nhiên sẽ linh hoạt hết sức và bạn sẽ say mê chạy như không cần màng tới đích.
Vậy lựa chọn nào là khôn ngoan hơn cả: gồng lên, hay thả lỏng? Vẻ như cách của chị không phải là một trong hai?
Đúng! Đừng quá thả lỏng, cũng đừng gồng, mà hãy khuyến khích bản thân mình chạm đến giới hạn có thể!
Cởi đồ không còn là “tội”
Vừa đây chị có một phát ngôn gây sốc: “Các đạo diễn toàn muốn tôi cởi đồ”. Và hơn một lần, chị đã đồng ý. Đó cũng là cách “khuyến khích bản thân mình chạm đến giới hạn” sao?
Tôi nghĩ chúng ta đã sống qua thời đại mà cởi đồ (trên màn ảnh hay trong đời sống) là một “tội lỗi” để truy ra trách nhiệm do ai và vì đâu rồi, đúng không?(cười to). Nếu suy xét để tìm ra một lời lý giải vui vẻ theo kiểu “huề cả làng” thì chẳng phải “ai cũng dự phần” sao?
Chị từng “dọa” khán giả rằng chị “yêu điện ảnh đến mức nếu thiếu nó có lẽ không sống nổi”. Đã bao giờ chị có một cảm giác tương tự thế với người đàn ông của mình chưa? Chẳng hạn, vừa qua, là những ngày tháng thiếu Johnny Trí Nguyễn?
Sao chị lại biết thiếu? (cười). Không ở cạnh nhau đâu có nghĩa là thiếu nhau?
Chân thành khó khăn đến thế sao?
Nhưng sự thực là thế đấy! Cũng có thể vì những ngày qua tâm trạng tôi khá phức tạp vì mọi thứ: vai diễn, công ty, cuộc sống, tình cảm… nên cũng chẳng đủ bình lặng để nhận ra mình thiếu điều gì hay ai đó…
Thường thì chưa bao giờ “đủ” thì mới không biết thế nào là “thiếu”! Vậy mà tôi cứ tưởng: đó là chuyện thừa sức với… Johnny Trí Nguyễn?
Sao nhỉ? Chính xác thì Trí là người luôn giúp tôi có được sự cân bằng và cho tôi những trải nghiệm thú vị từ cuộc sống…
Giải thích cho cái kết mở của “Ngôi nhà trong hẻm”, chị bảo: “cả tôi và đạo diễn đều không biết bộ phim sẽ đi về đâu và cuối cùng đã quyết định thả cho nhân vật trôi…”. “Trôi” thì an toàn sao, vậy nếu như đó là chuyện tình cảm?
An toàn hay không thì chưa biết nhưng trong chuyện tình cảm, thường thì tôi… thả trôi ngay từ đầu. Yêu bằng tim mà, ai cũng vậy đúng không? Tôi dù có ba đầu sáu tay cũng đâu thể dùng lý trí mà tính toán hay hoạch định được tình cảm: hôm nay yêu người này nhiêu đây đi, ngày mai nhớ ít đi một chút. Cho tôi hỏi: Có ai làm được vậy không?
Tôi cần một người đàn ông tuyệt vời
Thôi đặt những cột mốc cho mình, nhưng một mặt cũng thừa nhận mình là người rất “tham lam”. “Tham lam” thì sao tránh khỏi chuyện đặt “cột mốc”?
Tôi chỉ thôi đặt cộc mốc trong chuyện tình cảm, mà chính xác hơn là mốc lấy chồng. Có lẽ vì tôi là ngôi sao duy nhất đang một mình, lại đến tuổi hay sao mà tất cả mọi báo chí đến phỏng vấn dù ít dù nhiều đều hỏi giùm… mẹ tôi: “Chừng nào lấy chồng?”. Đặt cột mốc thì không khó, nhưng mỗi lần “gia hạn visa” thì mệt lắm!
“Ca” nào theo chị đáng cảm thông hơn ở phụ nữ chúng ta: “tham lam” trong công việc và “tham lam” trong tình cảm?
Người phụ nữ ở giai đoạn nào? Có những giai đoạn người phụ nữ cần “tham lam trong công việc”, và ngược lại, cũng có lúc nên thông cảm cho việc họ “tham lam trong tình cảm”. Tôi chắc thế!
Người đàn ông mà chị đang chờ đợi là ai được nhỉ, nếu như không nhất thiết phải là một vóc dáng đầy nam tính (nhưng chưa chắc… đã sở hữu một tính cách nam tính)?
Người đàn ông tôi đang chờ đợi chỉ đơn giản là người tôi cần để chuyện trò chia sẻ. Trong đó, những người tuyệt vời thường nói về ý tưởng, những người bình thường nói về sự việc và những người thấp kém sẽ nói về người khác. Tôi cần một người đàn ông tuyệt vời!
Dù… mù tịt về họ
Chị tự thấy mình có thuộc týp phụ nữ “nặng tình” không? rất khó quên những gì từng sâu đậm?
Đã là sâu đậm thì không cần nặng tình cũng nhớ! Tình cảm với tôi không nhẹ, nhưng chắc chắn tôi không “lụy tình”…
Nặng tình theo chị có phải là “bằng chứng của sự sâu sắc”?
Chỉ là bằng chứng cho sự… “nhớ lâu thù dai” thôi! (cười). Với tôi bằng chứng của sự sâu sắc là hạnh phúc. Khi một ai đó tìm được sự cân bằng, nhìn đời bằng sự lạc quan, biết đâu là đủ để hài lòng và luôn cảm thấy mình nhẹ nhõm thì đó đích thị là người sâu sắc. Phải có đủ sâu sắc thì mới biết cách tận hưởng sự an bình giữa những biến động cuộc đời!
Chị nói: “Mọi chuyện vốn dĩ rõ ràng chỉ là mọi người đang không (muốn) thấy sự rõ ràng đó”, vẻ như lúc này, những va chạm đã đủ để chị “biết tỏng” showbiz Việt?
Nói vậy thì hơi quá, tôi hay đùa: Biết trước đã giàu! Không ai tự tin nói mình biết rõ luật chơi của một ván cờ không có trọng tài như showbiz cả, dù chả ai phủ nhận “sống lâu thì lên lão làng”. Tôi chỉ đang cố gắng biết đủ về dư luận như cách dư luận biết đủ về tôi thôi.
Biết tỏng thì có dễ đỡ đòn hơn không? Biết chưa chắc đã đỡ kịp và đỡ hiệu quả. Trong thế giới của muôn nghìn cái miệng, thì có việc gì giống việc gì đâu! Biết để tránh đòn này và lạc quan đón “đòn” khác thôi!
“Biết tỏng” showbiz Việt có dễ chịu hơn so với “biết tỏng” một người đàn ông?
Thực ra, tôi thấy mình khá mù tịt về đàn ông. Lý do có lẽ là vì tôi thuộc týp phụ nữ không có nhiều kiên nhẫn lắm trong việc tìm hiểu họ (cười to). Vì vậy, chị thấy xung quanh tôi toàn mấy anh ăn nói thẳng đuột, có ai ngập ngừng hay vòng vo đâu! nói loanh quanh tôi bực mình lắm! Nhưng mà, “biết tỏng” showbiz thì hay đấy! Còn về đàn ông, tôi cá nhé: Biết hết chỉ nhanh chán mà thôi!
Theo chị, khi một mối quan hệ đã đạt đến sự “biết tỏng” thì đó là khúc hoan ca hay… lời cảnh báo?
Thú thực là chuyện này cũng từng khiến tôi phải “động não” mặc dù tôi chưa có mối quan hệ nào đạt tới “trình độ” này cả. Nói chung các mối quan hệ của tôi đều ở tình trạng: Cần – tìm – hiểu – thêm.
Cần trả lời thêm thì đúng hơn!
Là khúc hoan ca hay lời cảnh báo, tôi nghĩ còn tùy thuộc vào tính người và… độ tuổi nữa. Yên bình sẽ là đích đến hạnh phúc với những ai không thích biến động. Tôi thì không phải týp phụ nữ của sự yên ả đó rồi! Nhưng hiểu hết không quan trọng bằng cảm giác còn hay hết, đúng không?
Và sợ người là nỗi sợ thường trực
Ngoài đời chị có sợ ma không nhỉ?
Ai chẳng từng sợ ma? Nhưng may sao lớn lên tôi có Phật!
Đã bao giờ chị thấy sợ người hơn sợ ma chưa?
Phải nói là tôi luôn sợ người hơn sợ ma chứ! Ma cho dù có sợ thì cũng là nỗi sợ mơ hồ, lúc có lúc không, chứ còn người là sợ… thường trực. Không phải tôi bi quan hay quá đa nghi, nhưng mà bản chất một con người, đôi khi, quả tình, rất đáng sợ!
Sự quyến rũ mà không đáng sợ sao? Tôi nghĩ là nhiều tình địch của chị sẽ đồng ý câu này! Sự quyến rũ của một con virus!
Thay vì nói chuyện tình cảm, tôi có thể xem đây là một lời khen về sức kháng cự để phát triển và lan truyền của mình không?
Đây mới là lời khen này: Với sự “quyến rũ chết người” tựa… Jolie, quyền lực mà chị có đôi khi còn là… “cầm nhầm”, nếu muốn?
Nói thế tội cho Jolie – một người không biết tiếng Việt để hiểu ý nghĩa của những lời ám chỉ và tôi cũng chẳng quá vui khi nhận “lời khen” này! (cười) Mọi chuyện đều có tính thời điểm và giai đoạn, tôi tin thế! Suy xét người khác bằng cách “bụng ta suy ra bụng người”, do đó, theo tôi không phải là một cách hay. Vì mình có ở trong việc của người ta đâu mà biết lúc đó họ có nhầm hay không…
“Kungfu Panda” đã cho chị cơ hội được ngồi trước “người đàn bà quyền lực” Angelina Jolie. Cảm giác của chị lúc đó?
Ngưỡng mộ. Vì tất cả: sắc đẹp, tài năng, tư cách, êkip, và cả hoàn cảnh, thời điểm…
Chị nghĩ mình có thể hiểu được Jolie không, trong câu chuyện “biết là sai nhưng… không thể dừng được” với Brad Pitt?
Con tim mà, sao biết đúng hay sai! Chuyện của con tim nên để con tim đánh giá, đừng để não làm việc đó. Tôi không nghĩ mình hiểu được một người nào khi chưa có đủ thời gian trò chuyện. Nhưng dù gặp ngắn thì tôi vẫn biết mình đủ tôn trọng Jolie. Tư chất con người là thứ có thể lan ra không khí để chiếm lĩnh cái ngoài mình.
Nhưng khi một món gạo không được nấu thành cơm, đã bao giờ chị nghĩ: “Biết thế,… để người khác nấu”?
Chị chỉ đang nói chuyện cơm nước thôi đúng không? Nếu vậy, không nấu được thành cơm thì sao không xay ra làm bánh? (cười). Có thể “no” bắng nhiều cách mà! Theo tôi, nếu biết cách dùng và dùng đúng lúc thì không gì là phí phạm. Quan trọng là đừng tiếc khi việc đã rồi, hãy tìm cách cái thiện nó theo cách hữu dụng nhất!
Cựu người mẫu Ngọc Thúy từng nói về chị: “Khác với vẻ lạnh lùng cố hữu của một người mẫu, Ngô Thanh Vân lại chọn cách mỉm cười, với tất cả”. Không phải nước mắt, mà nụ cười mới chính là “vũ khí lợi hại của phụ nữ” sao?
Khóc hay cười, tôi nghĩ cũng đều lợi hại cả, nếu đúng lúc. Nhưng còn hơn cả nụ cười hay nước mắt, vũ khí lợi hại nhất của người phụ nữ – theo tôi -chính là chừng mực và biết kiểm soát.
Vậy là đã đến lúc đưa tiễn quan niệm “nước mắt là vũ khí lợi hại của người phụ nữ” được rồi?
Đúng vậy, nếu như chỉ nhìn theo nghĩa hẹp của một giọt nước mắt. Nhưng hãy giữ lại cách đó, nếu suy theo nghĩa rộng của nó là sự mềm mỏng, cần sẻ chia, che chở…
Valentine năm nay là một ngày không tệ
“Bước nhảy hoàn vũ” đã trở lại và lại không có chị ở vị trí MC như lời mời từng có. Nhất quyết “không tắm hai lần trên một… game show”?
Tính tôi ghét nhất hai việc: nói dối và lặp lại. Và tôi đã là quán quân của BNHV rồi!
Vậy “cặp đôi hoàn hảo” thì sao, và nếu bên cạnh là Johnny Trí Nguyễn, chị dám không?
Dám hay không chưa quan trọng bằng có đủ thời gian không. Với vô số việc định làm thì một ngày 24 tiếng với tôi lúc này quả thật là một thử thách khó khăn!
Thực ra chị có tin vào khái niệm “cặp đôi hoàn hảo”, chẳng hạn, Ngô Thanh Vân và Trí Nguyễn?
Có một “con người hoàn hảo” không đã mà đòi “cặp đôi hoàn hảo”? “Cặp đôi hoàn hảo” có bằng “cặp đôi hạnh phúc” không? Câu chữ thì văn hoa vậy thôi, mất gì đâu, chứ trong đời thực, suốt ngày “cận cảnh” mọi thứ của nhau thì sao có “cảm giác hoàn hảo” được! Có chăng chỉ là sức hút mãnh liệt vào một khoảnh khắc nhất thời nào đó mà thôi!
Tôi nghĩ sự ích kỷ sẽ đến khi tình yêu bản thân dần lớn hơn tình yêu dành cho người còn lại. Trong hoàn cảnh đó thì sự bận rộn chỉ là một chất xúc tác, một môi trường tốt cho sự ích kỷ có được cơ hội mà thôi! Vậy nếu sự bận rộn là nguyên nhân cho một vấn đề nào đó giữa hai người, tôi sẽ bỏ qua để cả hai có thể cùng nhau dàn xếp sự bận rộn đến một mức không còn gây trở ngại…
Vắng bóng hai năm rồi “trở lại hoành tráng” bằng vai Thảo, cảm giác của chị? Chị có nghĩ, với tình yêu, để có được một “cuộc trở lại hoành tráng” như thế, có khi cũng cần “biến mất”?
Thì như người ta vẫn nói, xa cách như cơn gió có thể thổi bùng ngọn lửa lớn và dập tắt ngọn lửa nhỏ. Xác suất 50 – 50 theo tôi chỉ nên dành cho những ai thần kinh thép hoặc yêu không đủ nhiều!
Với một cơn mưa lời khen được dành cho vai Thảo, có thể nói Valentine năm nay là một Valentine hạnh phúc với chị đấy nhỉ, trên góc độ sự nghiệp! Còn trong tình yêu thì sao? Hay với chị, chỉ một trong hai là đã quá đủ cho một ngày?
Valentine là ngày tình yêu nên hãy giữ nguyên ý nghĩa vốn có của nó! Và với tôi, Valentine năm nay là một ngày không tệ!
Thư Quỳnh (thực hiện)
Nhiếp ảnh Bobby Nguyễn
Trang điểm & làm tóc Nam Trung
Trang phục Salvatore Ferragamo
Khăn & hoa tai Louis Vuitton