Vũ Ngọc Đãng: “Tôi từng làm người mẫu khỏa thân” - Tạp chí Đẹp

Vũ Ngọc Đãng: “Tôi từng làm người mẫu khỏa thân”

Bộ Sưu Tập

Làm “Những cô gái chân dài”, anh chê phim “Chuột”, làm “Tuổi 20” anh lại chê “Những cô gái chân dài”. Anh dùng phim trước để làm nền cho phim sau?

Không, tôi chê thật lòng. Phim “Chuột” là một câu chuyện ít thoại, không có đại cảnh, tiết tấu chậm. Tôi muốn đặt thử thách mới ở “Những cô gái chân dài”, có thể không hay như những người khác, nhưng phải khác họ. Đó là không khí trẻ trung, tiết tấu mới, diễn xuất mới, nhạc mới, diễn viên sống như cuộc sống ngoài đời. Tôi đã làm được điều đó, nên “Những cô gái chân dài” thành công hơn “Chuột”. Nhưng “Những cô gái chân dài” có những cái chưa được mà “Tuổi 20” phải sửa, đó là phim bị hời hợt quá, các nhân vật sống vì bản thân mình là chính, tình yêu nhạt nhòa, không quyết liệt. “Tuổi 20” vẫn hài, vẫn cảm động, vẫn lãng mạn, nhưng sẽ yêu hết mình. 
 
Tình yêu của “Tuổi 20” có gây sốc theo kiểu Vũ Ngọc Đãng?

31 tuổi, có thể người ta vẫn loay hoay tìm một con đường, có thể người ta đã được gọi là người thành đạt.

Còn Vũ Ngọc Đãng, anh có “Chuột” – bộ phim tạo được dấu ấn nghệ thuật, “Những cô gái chân dài” – bộ phim đầu tiên của tư nhân với doanh thu 5 tỷ đồng.

Tháng 11 này, Vũ Ngọc Đãng tiếp tục lên đường làm “Tuổi 20” – bộ phim truyền hình đầu tiên sử dụng dàn diễn viên truyền hình độc quyền.

Trước đây chụp ảnh tôi hay kéo dài ngoằng ra, gây sốc để tạo ấn tượng, qua đó xây dựng tên tuổi của mình. Làm phim “Chuột” tôi cũng gây sốc theo chiều hướng đó. Nhưng kinh nghiệm giúp tôi nhận ra, cái đứng lâu nhất là cái giản dị nhất. Nghệ thuật chân thực là đem cuộc sống đời thường vào diễn tả. Bây giờ, tôi muốn kể câu chuyện phim thật giản dị. Người ta hay tưởng tượng đạo diễn là anh chàng cao to, đen thui, bụi bặm.

Còn nhân vật đạo diễn của tôi trắng trẻo, sạch sẽ, sợ tất cả mọi thứ. Trên hết, “Tuổi 20” sẽ là một câu chuyện cổ tích về tình yêu, cuộc sống.

Anh từng ca tụng Minh Anh hết lời, hứa hẹn có điều kiện sẽ tiếp tục mời Minh Anh cộng tác. Sao cơ hội này anh lại trao cho Lương Mạnh Hải?

Đến bây giờ tôi vẫn tin Minh Anh giỏi. Nhưng vấn đề vẫn là hợp vai. Nhân vật trong phim yếu đuối mà Minh Anh thì to con quá. Phim có cảnh chàng đạo diễn bị rắn cắn, cô gái phải cõng chạy đường rừng 4–5km, nếu cõng Minh Anh chắc cô gái gãy lưng mất! Ngoài ra còn nhiều yếu tố khách quan khác. Còn về tên tuổi, rõ ràng làm PR Minh Anh dễ dàng hơn Lương Mạnh Hải.
 
Tuy anh chia tay với hãng Thiên Ngân khá lặng lẽ, nhưng lại có nhiều lời bàn tán về sự ra đi này. Vì anh hay vì Thiên Ngân?

Tính tôi thích thử thách. Sau “Những cô gái chân dài”, tôi muốn làm phim kinh dị “Biết chết liền”. Nhưng mọi người thấy phim “Nữ tướng cướp” ăn khách, nên buổi sáng chiếu ra mắt “Nữ tướng cướp”, buổi chiều Thiên Ngân gọi tôi ra nói chuyện bỏ kế hoạch làm “Biết chết liền”. Họ muốn tôi làm phim hài tình cảm. Nhưng thời điểm đó tôi không còn hứng thú với thể loại này nữa. Hai bên bất đồng quan điểm, nên chia tay cũng dễ hiểu.

Doanh thu “Những cô gái chân dài” là 5 tỷ, “Chiến dịch trái tim bên phải” là 200 triệu đồng. Con số này có làm anh suy nghĩ khi Thiên Ngân đang bắt tay với đạo diễn Đào Duy Phúc?

Phim hay có thể thất bại, phim dở có thể thành công về doanh thu, đó là chuyện bình thường trên thế giới, vì nó liên quan đến quảng cáo, đề tài. Tôi nghĩ, ở Việt Nam làm phim về tuổi teen không ăn, tuổi teen đi xem không hoàn toàn về teen, mà phải có yêu đương, tình cảm, như dạng phim “Cô nàng lắm chiêu”. Nhưng bản thân Đào Duy Phúc làm phim rất khá. Sau phim đó tôi đã nhắn tin chúc mừng Duy Phúc. Khi Thiên Ngân chọn đạo diễn này, tôi thấy họ biết nhìn người.

Anh khen Đào Duy Phúc có thật lòng không?

Rất thật lòng. Tôi khen từ trước khi Thiên Ngân mời Đào Duy Phúc. Theo tôi được biết, sau “Chiến dịch trái tim bên phải”, HK Film, Đất Việt cũng đánh tiếng mời Duy Phúc, nhưng cuối cùng Thiên Ngân nhanh chân hơn.

Anh đang làm “Tuổi 20” với một sức ép tâm lí rất lớn, nếu phim thất bại, con đường anh đi sẽ hẹp lại?

Tin đồn đấy! Có người còn nói tôi chết đến nơi rồi, ốm hom gầy mòn, vò đầu bứt tóc, đang trong tình trạng hoảng loạn, không thể viết kịch bản 30 tập trong 4 tháng, trong khi tâm lí tôi đang rất thoải mái.

Vì sao người ta lại đồn về anh như vậy?

Tôi không biết. Có thể người ta ghét tôi?!

Đang làm phim nhựa quay sang phim truyền hình, anh có… mất hứng không?

Tôi đã làm phim nhựa, nhưng chưa làm phim truyền hình, mà cái mới bao giờ cũng thú vị. Đạo diễn 30 tập, lại viết kịch bản, nên sẽ có nhiều tiền. Hơn nữa, HK cũng đảm bảo cho cuộc sống của tôi. Họ sẽ tạo cho tôi công việc để cuối tháng không phải lo thiếu tiền. Nếu có chuyện gì xảy ra, như ốm đau, chắc HK sẽ đứng ra lo cho tôi.

Đó là phim anh làm thành công, còn nếu chẳng may không ăn khách?

Nếu phim dở thì tôi là nhà sản xuất, tôi cũng không sử dụng người đạo diễn đó, chứ đừng nói là HK. Họ đã tin mình thì mình phải giữ được lòng tin bằng sản phẩm. Tôi rất tự tin vào sản phẩm của mình.

Có khi nào anh cảm nhận thấy sự bạc bẽo khi làm phim với tư nhân?

Tôi quan niệm làm phim tư nhân hay Nhà nước đều là làm thuê. Mục tiêu lớn nhất của tôi là được nói không với tất cả những gì mình không muốn. Khi tự do tôi có điều kiện để được nói “không” hơn. Phim cũng không phải là cái tôi quá đam mê, sống chết, như nhiều người không biết làm phim thì làm gì. Tôi có nhiều nghề có thể kiếm tiền được. Hồi đi học, tôi làm phục vụ bàn, xúc vỏ chai bia, sống cũng khỏe. Hơn nữa, làm Nhà nước chắc gì người ta chấp nhận một người trọc đầu, hay phát ngôn bừa bãi như tôi? 
 
Sinh ở Thái Bình, sống ở Tây Ninh, Bình Dương, rồi “dạt” về Sài Gòn, xem ra anh cũng có một “thời ngang dọc”?

Tôi học rất dở, đến mức thi tốt nghiệp lần 2 mới đậu. Lúc đó thi đại học xong, tôi không biết làm gì, đành lên Tân Cảng phụ chị dâu bán quán cháo lòng, tiết canh. Bưng bê mãi tôi thấy cuộc sống nhàm chán, có những lúc tôi căng thẳng cao độ. Anh em trong nhà thì đều học đại học, mọi người nói chuyện với tôi có vẻ phân biệt đối xử. Không chịu được sự tẻ nhạt, tôi nghĩ phải học một cái gì đó để mọi người đừng coi thường mình nữa.

Lối thoát là nghề đạo diễn?

Lúc đó tôi chưa hiểu gì về nghề đạo diễn. Khi bán hàng tôi có xem vở kịch “Hoa xuyến chi”, thích quá nên đăng ký học dự thính diễn viên. Nhận thấy sức học tồi tệ của mình, nên được một học kỳ tôi gặp thầy Công Ninh xin nghỉ. Không ngờ thầy dội thêm cho tôi một gáo nước lạnh: “Tôi cũng đang tính nói với em điều đó!”, rồi thầy nói tôi có năng khiếu đạo diễn, nên đợi thi vào lớp đạo diễn sân khấu. Sau lần đó tôi lại quay về Tân Cảng bán quán và tiếp tục nhấm nháp những ngày nhàm chán.

Khi đó, ai quăng chiếc phao cho anh?

Chính là bố tôi. Ông cụ lên Sài Gòn nói: thằng Bảy gần nhà chụp hình kiếm tiền cũng được, hay mày thử đi chụp hình xem. Thú thật, lúc đó tôi rất nản, nên quăng chiếc phao nào cũng sẵn sàng bấu víu. Bố có nói đi đánh giày chắc tôi cũng đi. Thời gian này bố đã để lại cho tôi một kỷ niệm rất cảm động. Tôi nhớ hôm đó là buổi trưa, ông cụ lên Sài Gòn thăm tôi. Nhà chật chội, nóng nực, bẩn thỉu, không ngủ được, hai bố con ra công viên Tao Đàn nằm nói chuyện. Sau đó bố đi mua cho tôi cái máy ảnh 1,6 triệu đồng rồi ra về. Có cái máy, tôi càng hăng máu làm việc. Nhờ mối quan hệ sẵn có ở trường Sân khấu, nên tôi chụp hình cũng đủ sống…

Rồi tôi nghĩ đến quay phim. Tôi nộp hồ sơ và vào ở “chui” trong kí túc xá. Vô tình gặp lại thầy Công Ninh, thầy vẫn nhớ và khuyên tôi thi đạo diễn sân khấu. Lúc đó đạo diễn sân khấu có gần 200 người thi, còn đạo diễn điện ảnh gần 400 người. Tôi nghĩ đằng nào cũng rớt nên chọn nơi đông người rớt cho đỡ ngượng. Đúng là chuyện cổ tích, tôi đã thi đỗ.

Phim “Chuột” chính là phần thưởng cho thủ khoa đạo diễn năm đó?

Dù tốt nghiệp thủ khoa, nhưng tôi vẫn thất nghiệp, nên lại thi vào quay phim. Vì như thế tôi vẫn giữ được mối chụp hình trong trường, được ra vào trường hợp lí. Mà nếu có ai hỏi sao không làm phim, tôi nói bận đi học cũng đỡ ngượng. Sau này hãng TFS mời tôi làm “Chuột”. Rồi Thiên Ngân chủ động mời tôi làm “Những cô gái chân dài”.

Nhiều quyết định của anh xuất phát từ thế bị động, nhưng có một việc anh chủ động: trước khi bấm máy “Những cô gái chân dài”, anh đã đứng làm… người mẫu khỏa thân?

Tôi thấy chuyện đó hết sức bình thường. Là một nhiếp ảnh, đạo diễn, tôi nhìn nhận việc này rất đẹp. Ngay cả chuyện chụp ảnh khỏa thân, có nhiều bức ảnh tôi thấy đẹp mê người. Đó cũng là lí do chưa bao giờ tôi cầm máy chụp ảnh khỏa thân, vì tôi biết mình làm chưa thể xuất sắc được.

Anh làm người mẫu khỏa thân vì tiền?

Tôi không hề lấy đồng nào, tôi và người vẽ chỉ uống mấy li cà phê thôi./.

Thực hiện: depweb

22/11/2005, 16:20