“Trai khôn tìm vợ chợ đông/ gái khôn tìm chồng giữa chốn ba quân”. “Chốn ba quân” của những cây cọc siêu hạng là những chốn nào?
Lên hạng Business tìm businessman
Đầu tiên xin kể một câu chuyện đang xảy ra (lúc nào cũng hấp dẫn hơn đã xảy ra, dù chưa cho kết quả cụ thể).
Sau khoảng 12 năm, từ 16 đến 28 tuổi, say đắm, đau khổ, hạnh phúc, vui đùa với một số người đàn ông có nguy cơ trở thành “của mình”, P. Hoài quyết định: đã đến lúc phải kiếm một tấm chồng, và phải chủ động, những kẻ ngồi chờ sung rụng là những kẻ thụ động, thiếu tự tin, và những trái sung rụng xuống mũi mình thường là…sung ủng! Hỏi bạn bè, cô biết đâu là những nơi có khả năng cho cô “va chạm” với những chú trâu vàng (Trâu vàng của cô là người Âu Mỹ, doanh nhân có học, tuổi trạc tứ tuần, cơ bản có tiền).
Dù không giàu có gì, nhưng hễ có dịp phải bước chân lên máy bay là cô ngồi hạng Business, những chiếc ghế của các thương gia, (chấp nhận bù tiền vào hạng Economic của công ty cho). Lập luận của cô đơn giản và hoàn toàn đúng: không vào hang hùm làm sao bắt được hùm. Thế là mỗi chuyến đi như vậy, cô biến một phần khoang máy bay thành…câu lạc bộ tìm bạn trăm năm.
Bạn thân cô bảo làm quái gì phải tốn kém như vậy, mà xác suất thành công không hẳn cao. Sao những tối cuối tuần, không ăn diện, trang điểm cho ác chiến vào, lượn lờ như những quý cô con nhà vào các bar mà giới sang trọng nhiều tiền hay lui tới. Ở đó, uống với nhau một cốc rượu, dìu nhau đi một bài, vài lời à ơi, vài cú va chạm vô tình, thế là “bắt sóng” nhau ngay. Đơn giản không? Tiết kiệm không? Hiệu quả không? Hoài lắc đầu.
Cô phân tích rõ, đó chỉ là phương sách của những cây cọc hành nghề người mẫu, ca sĩ và cave, những con trâu họ vớ được thường là những con trâu “thường thường bậc trung”, không có ý định nghiêm túc lâu dài. Với lại, cô không muốn giới thiệu mình như hình ảnh một cô gái Việt chân dài chịu chơi đầu đất.
Cô ở đẳng cấp khác, các con trâu siêu hạng phải được biết điều này và xiêu đổ vì điều này. (Quả thực, với tư cách người viết, tôi phải thừa nhận Hoài là một cây cọc cực siêu hạng, thông minh sáng suốt, có chính kiến và chủ đích rõ ràng, chiến lược phù hợp, xứng danh con gái ngoại thương, thi 3 môn Toán, Văn, Anh văn đạt 26 điểm).
Hiện nay, dưới ảnh hưởng của bộ phim diễm tình Hàn Quốc Chuyện tình Harvard, các cô trí thức đã chuyển hướng ước mơ của mình sang…đại học Harvard thay cho các ngôi trường “tầm thường, kém lãng mạn” khác. |
Hiện giờ, sau khoảng hai mươi chuyến bay trên hạng Business, cô đã tay trong tay với một anh bạn trai người Úc “tráng niên trạc ngoại tứ tuần”, nghe nói là một nhà đầu tư chuyên rót tiền vào lĩnh vực bất động sản và truyền thông, đang họat động rất mạnh ở khu vực Châu Á Thái Bình Dương và trong cơn say đắm, anh bảo sẽ chọn Việt Nam làm điểm dừng chân trọn đời vì môi trường đầu tư OK, cảnh quan thiên nhiên tươi đẹp và con người Việt Nam hiền hòa mến khách!
“Tìm trâm" đa quốc gia
N. Anh, cô gái vừa thò một chân sang tuổi 30, đang đảm nhận chức trưởng phòng một công ty quảng cáo, tiền tài, sự nghiệp đang hồi diều gặp gió, tự dưng xin…nghỉ việc, đi Úc du học ngắn hạn. Người thân, bạn bè khuyên nhủ rất chân tình: Thôi, già rồi, ế tới nơi rồi, để thời gian lo tìm chồng đi, đừng học nữa, khoan hãy học, càng nhiều bằng cấp càng xua đuổi bọn đàn ông…N.Anh nghe tất cả những lời ấy đều dạ, vâng, cảm ơn rồi… nở nụ cười bí mật, xách va ly bay vù qua Úc từ cuối tháng 10 năm nay.
Chỉ có những người “thạo tin tìm chồng” nghe chuyện này mới dẩu môi thật dài, buông thõng một câu: học hành gì, đi săn trâu vàng đấy!
Cô bạn này, cũng là dân du học về, thuộc mẫu phụ nữ hiện đại, có bằng cấp, giỏi chuyên môn, kiếm được tiền, không xinh nhưng cá tính, coi mình tiến hóa hơn đàn ông một bậc, hé lộ nhiều điều kỳ thú.
Theo cô, hiện đang rộ lên một làn sóng các quý cô du học muộn (sấp ngửa 30 tuổi), du học ngắn hạn, bằng tiền túi. Cô nhiều tiền thì bay tận Anh, Mỹ, Úc, cô ít tiền qua Singapore.
Sang bên đó, học hành là chuyện phụ, căng ra đa rà tìm trâu vàng là chuyện chính. Vì những quý cô này, đặt ra tiêu chuẩn cho trâu vàng khá cao, vừa phải có tiền, có chữ lại còn đòi lịch lãm, văn minh, biết yêu chiều phụ nữ, ở trong nước coi bộ hơi bị hiếm có khó tìm.
Bay qua bên đó, có điều kiện giao du với giới Việt kiều lúc nào cũng đau đáu thương quê nhớ nước, cơ hội lọt mắt xanh một anh Việt kiều thành đạt là không quá khó. Còn không, thì trong lớp học nghiệp vụ ngắn hạn cao cấp như vậy, đàn ông bản xứ đúng chuẩn các cô cũng khá nhiều, việc dùng hình ảnh con gái Việt trong tà áo dài dịu dàng e ấp, thủy chung chịu đựng chiều chồng để làm rung động các anh không có gì là quá khó khăn.
Những điều cô bạn này nói, nghe có vẻ lạ tai, nhưng chịu khó để ý sẽ thấy rất có cơ sở. Xét ra đây là một kiểu săn trâu vàng thông minh, vì đàn ông phương Tây vốn rất coi trọng mẫu phụ nữ tự lập, ham học hỏi, có tri thức, nội việc gặp nàng ở giảng đường thì họ đã xếp nàng vào “thứ bậc” nào rồi. Hơn nữa, đi kiểu này, lỡ xui không săn được trâu vàng thì cũng cầm về được tấm chứng chỉ danh giá, chẳng thiệt.
Ngay cả khi bạn là hoa thơm thì không có nghĩa là cứ ung dung ngồi rung đùi chờ bạch mã hoàng tử đến…bứng đi, mang về nhà chàng nâng niu trồng vào chậu kiểng. Chờ như thế có khi đến hoa tàn mà vẫn chỉ thấy toàn phường…gì đâu, “chơi hoa rồi lại bẻ cành bán rao” như vụ Yến Vy và Nguyễn Hồng Nhung thì phí cả đời chân dài. |
Ở trong nước, rất nhiều cô nàng của chúng ta hiện ngồi trên giảng đường cao học là cũng đang nhắm nhe bắn một mũi tên rớt hai con chim: tấm bằng và tấm chồng (tôi có một cô bạn đã gia nhập “hội săn” này, hiệu quả cấp kỳ. Ngày cô bảo vệ luận án thạc sĩ toán học cũng là ngày con gái đầu lòng của cô vừa đầy tháng, mà bố nó, là nhờ cô tìm và gặp ngay trên giảng đường cao học).
Chân dài vận động, chân dài "dắt trâu"
Những cô gái chân dài thường không khó khăn mấy trong việc săn trâu vàng, vì bản thân họ đã thuộc dạng “có số có má”, vua biết mặt chúa biết tên, các anh tự tìm đến gạt đi không hết.
Nhưng những “con trâu” tự tìm đến với họ, theo một cô người mẫu đã có lần thổ lộ với người viết, là “Họ chưa một lần tiếp xúc đã nuôi trong đầu ý định…ăn thịt mình rồi say goodbye. Thế thì làm sao tính chuyện lâu dài. Cho nên bảo rằng em xinh đẹp, em hát hay, nhưng kiếm bồ thì dễ, kiếm chồng lại khó gấp trăm lần những cô gái bình thường, không có gì xuất sắc”. Vậy thì họ, đôi người phải giấu bớt thân phận, để tự thân vận động.
Trường hợp của cô chân dài N.T là một bàn thắng ngoạn mục của một cây cọc chân dài nhưng trí không hề ngắn.
N.T, và rất nhiều cô bạn trong giới cô, không biết có mối liên hệ gì với hải quan sân bay không mà ngày nào giờ nào, có vị thương gia nào nhập cảnh, thân thế sự nghiệp ra sao, vào đây làm gì, ưa mẫu phụ nữ nào, bao giờ xuất cảnh…các cô rành rẽ hết. Nếu không bận sô và có hứng chơi bời ăn uống, các cô gật đầu thế là cuộc hẹn với đại gia mới nhập cảnh được thiết lập. Rất nhiều những mối quan hệ tình cảm, làm ăn của các cô bắt nguồn từ những cuộc hẹn u ơ như thế này, rồi tùy vào sự khéo léo và bắt mắt của các cô mà câu chuyện cứ thế dừng lại hay tiếp diễn.
Anh chàng Việt kiều của N.T cũng xuất xứ từ nguồn “đại gia nhập cảnh” và từ cuộc hẹn u ơ kiểu này. Sau đó, chàng mời cô ghé nhà chàng chơi vài tháng (nhà chàng ở Mỹ, xin nhớ cho), nàng lưỡng lự, suy tính nhiều vì nàng biết anh này không phải đại gia, chỉ là dân kỹ sư làm thuê ăn lương. Nhưng rồi nàng tặc lưỡi. Đang rảnh rang, cứ đi Mỹ một chuyến, biết đâu trong thế giới làm ăn giao tiếp của chàng kỹ sư nghèo không có một đại gia rơi trúng tay nàng.
Và nàng tính hay như thần!
Ở nhà chàng kỹ sư đến tháng thứ ba, đang buồn nẫu ruột tính đòi về thì con trâu vàng của nàng xuất hiện, trong một buổi tiệc giao đãi chàng dẫn nàng theo. “Ông già dầu lửa” (theo cách gọi của nàng) nhìn nàng say như thằn lằn say thuốc, xin phép anh kỹ sư chở nàng về dinh thự của ông chơi vài hôm. Ôi, cái dinh thự của ông, y như trong một cuốn phim cổ trang làm về các dinh thự của các ngài quý tộc ở thế kỷ XVIII! Thế là tính đến nay, nàng ở Mỹ cũng đã được ba năm, bên cạnh con trâu vàng mập ú, hơi già, lông lá rậm rạp, có quê hương ở Trung Đông và giàu kinh khủng khiếp (mà đến nay, ông cũng chỉ biết nàng là một cô gái đẹp thông minh, thế thôi!)
Coi như thành công mỹ mãn!
Thế đấy, ngay cả khi bạn là hoa thơm thì không có nghĩa là cứ ung dung ngồi rung đùi chờ bạch mã hoàng tử đến…bứng đi, mang về nhà chàng nâng niu trồng vào chậu kiểng. Chờ như thế có khi đến hoa tàn mà vẫn chỉ thấy toàn phường…gì đâu, “chơi hoa rồi lại bẻ cành bán rao” như vụ Yến Vy và Nguyễn Hồng Nhung thì phí cả đời chân dài.
Để kết lại một đề tài lẽ ra không thể nào kết được này, xin mượn câu than vãn của một trong những nhân vật trong bài “Ôi, cái công cuộc săn trâu vàng trâu bạc của chị em mình, nó cơ cực, khó khăn, đòi hỏi chất xám, trí tuệ và tài diễn hơn bất cứ công cuộc trọng đại nào!”./.
Cọc và trâu:
Bạn muốn làm cọc năng động |