Hẹn hò mãi rồi cũng đến. Lê Tư – Hoa hậu Miss Angel 2007 của diễn đàn Thế giới thứ 3 xuất hiện trong con mắt tò mò của những vị khách đang ngồi lặng yên trong quán café His.
Sống thật ngay từ lúc biết soi gương!
Xin anh cho biết duyên cớ nào đưa anh đến với cuộc thi Miss Angle 2007 của diễn đàn Thế giới thứ 3?
Xin lỗi, tôi thích được gọi là “chị” hơn. Tôi tham gia diễn đàn của Jerry Minh Quân cũng lâu lắm rồi. Hồi năm đầu thì có Miss Diamond (2005) nhưng tôi không thi vì không mấy hứng thú.
Miss Angel (2006) tôi cũng chỉ quan sát cho vui. Nhưng tôi đã chuẩn bị rất kỹ cho cuộc thi Miss Angle (2007) lần này.
Xin “chị” nói rõ hơn một chút?
Ban đầu thì BTC định tổ chức cuộc thi Ảnh hậu (Miss Photograph). Tôi chẳng hề thiếu tự tin với nhan sắc của mình trong ảnh nên cũng dự thi.
Nhưng sau đó có một số trục trặc do có những nick ảo xuất hiện vào quấy rối, không bầu chọn cho tôi. Vì vậy tôi nói với Jerry là cho tôi thi Miss Angel đi!
Như vậy “chị” rất tự tin với cuộc thi Miss Angel 2007, “chị” đã chuẩn bị như thế nào?
Tự tin luôn là ưu điểm của tôi. Nói chuẩn bị kỹ thì cũng chỉ là lo về quần áo và trang điểm thôi. Những thứ này khá tốn kém và tôi phải dành nhiều thời gian cho chúng. Bên cạnh đó tôi còn phải tập diễn và học hỏi thêm phần thi ứng xử.
“Chị” vừa nhắc đến phần thi ứng xử, vậy “chị” đã trả lời câu hỏi gì?
Tôi còn nhớ đó là câu: “Bạn sẽ làm gì nếu giành ngôi Hoa hậu năm nay?”. Lúc đó, tôi đã trả lời rằng: “Tôi sẽ cố gắng sống tốt hơn với những gì mình đã dám chấp nhận. Nếu có cơ hội, tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy người trong thế giới thứ 3 cũng như tất cả mọi người”.
“Chị” sẽ chứng minh như thế nào, với tôi chẳng hạn?
Thực ra, tôi nghĩ sẽ chẳng ai hiểu chúng tôi chỉ bằng hai con mắt nhìn. Như anh thấy, những người trong quán café này cũng nhìn tôi đầy vẻ tò mò. Sao họ không nghĩ đến việc nói chuyện hay làm việc với tôi, thì có phải dễ chịu hơn nhiều không?
Tôi chẳng làm hại gì ai, trái lại tôi còn cảm nhận được vẻ đẹp của mình trong vẻ đẹp của mọi người.
Thường thì ở những cuộc thi dành cho phụ nữ, người đăng quang hoa hậu có một số thuận lợi và khó khăn sau đó, với Miss Angel của diễn đàn Thế giới thứ 3, “chị” có gặp những điều như thế không?
Tôi nghĩ cái gì cũng có hai mặt của nó. Nhưng riêng tôi thì chắc có lẽ thuận lợi nhiều hơn khó khăn. Tôi được nhiều người trong và ngoài giới biết đến và ngưỡng mộ.
Những lời mời đi diễn thời trang ở các bar, các tỉnh, cũng nhiều hơn. Riêng tôi, có thêm nhiều tự tin vì Ban giám khảo của Miss Angel là những người công tâm và có năng lực đánh giá.
Khó khăn thì cũng có một vài lời đề nghị khiếm nhã mà tôi không tiện nêu ra đây.
Vậy còn về phía gia đình của “chị” thì sao, họ đồng ý hay phản đối “chị” tham gia cuộc thi này?
Hồi còn nhỏ, khi tôi biết soi gương, tôi đã nhìn thấy mình là một cô gái xinh đẹp. Và tôi sống thật với ý nghĩ đó đến tận bây giờ. Gia đình chỉ có mình tôi là con trai, nên đã rất đau khổ.
Nhưng tôi được may mắn là cha mẹ thấu hiểu và yêu thương tôi, sau nhiều năm tôi phải đấu tranh về tư tưởng. Cho nên, khi tôi đi thi thì cha mẹ tôi không phản đối gì, chị gái tôi còn ủng hộ.
“Chị” đã dám sống thật, sao còn phải đấu tranh tư tưởng?
Anh không thể tin tôi đã rất khổ sở khi còn đi học. Bạn bè tôi ai cũng chọc ghẹo. Ra đường người ta nhìn tôi như một kẻ biến thái.
Nhưng mà tôi nghĩ, họ chọc mãi rồi cũng chán thôi. Nhìn mãi cũng thành quen mắt. Tôi có làm gì đâu chứ? Tôi chỉ muốn sống thật với chính mình và trở thành một người có ích.
Sẵn sàng đeo mặt nạ để được hạnh phúc
Tôi thấy “chị” trang điểm hơi nhiều. Vậy “chị” có còn tự tin khi không trang điểm hay không?
Tôi không nghĩ việc tự tin liên quan nhiều đến chuyện trang điểm. Ngày xưa, tôi soi gương thấy mình là con gái thì đâu đã trang điểm gì?
Nhưng tôi không phủ nhận tác dụng của việc trang điểm tốt, nó giúp cho tôi nhìn “con gái hơn” và tôi thấy hài lòng với mình hơn.
Nghe như việc trang điểm cũng giống đeo một lớp mặt nạ đẹp giúp “chị” thoải mái bước ra thế giới bên ngoài?
Tôi nghĩ suy cho cùng, con người ta tuy ghét mặt nạ nhưng sẽ sống suốt đời với những thứ đó.
Những người trong thế giới thứ 3 cũng vậy. Họ đeo một kiểu mặt nạ khi đến công sở. Rồi họ tháo nó ra để đeo một kiểu khác khi đêm về.
Quan trọng là, tại sao con người ta phải đeo mặt nạ và liệu chúng có làm họ hạnh phúc? Nếu có một chiếc mặt nạ nào giúp cho con người ta hạnh phúc, tôi sẵn sàng đeo vào ngay!
Thế khi sống thật, “chị” chấp nhận không đeo một chiếc mặt nạ nào hết?
Như tôi đã nói, không gì thoải mái hơn khi được là chính mình. Nhưng không phải ai cũng đủ can đảm như chúng tôi. Sự đánh đổi nào cũng có giá của nó.
Chúng tôi chọn cho mình lối sống thật không phải để người ta dèm pha và khinh rẻ. Khi bắt đầu bằng bước chân thật của chính mình, tôi thấy mình vững vàng hơn nhiều.
Không chấp nhận “tài trợ” để đi phẫu thuật
Hiện nay, “chị” đã “con gái” được bao nhiêu phần trăm rồi?
Anh hỏi gì khó vậy (cười). Lúc qua Thái Lan chơi, tôi được một số người bạn tư vấn về một loại thuốc hocmon nữ dành cho những người muốn chuyển giới uống trong giai đoạn đầu để tăng tính con gái hơn.
Tôi đã uống thuốc đó được hơn một năm và thấy khá tốt. Cơ thể tôi phát triển giống nữ ở phần trên, còn phần dưới thì… vẫn phải chờ phẫu thuật.
Chi phí phẫu thuật thường rất tốn kém. Nếu có “đại gia” nào đó sẵn sàng tài trợ “chị” đi phẫu thuật với những “điều kiện kèm theo”, “chị” có thuận theo không?
Tôi chưa bao giờ chấp nhận “được bao” để đi phẫu thuật. Tôi còn rất trẻ. Tôi có khả năng và sức lực để tự làm việc và kiếm tiền. Sử dụng đồng tiền của mình để làm những việc mình muốn bao giờ cũng thoải mái và có ý nghĩa nhất.
Vậy “chị” đang làm gì để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật tốn kém đó?
Hiện tại, tôi vẫn đang dùng thuốc hocmon để giảm “tính nam” và tăng phần “con gái”. Tôi nhận lời đi diễn ở các show thời trang do Jerry quản lý để tăng thêm thu nhập. Tôi cùng một vài người bạn đang chuẩn bị khai trương một quán cafe.
Sống đơn giản và yêu thật thà
“Chị” đã từng khóc vì một điều gì đó chưa?
Tôi là người sống đơn giản lắm. Tôi thật với chính mình và cũng thật với mọi người.
Vì thế, tôi thường quyết định rất nhanh và không nghĩ ngợi gì nhiều. Nước mắt là một thứ gì đó xa xỉ với tôi, và tôi không thích dùng đến nó. Nhìn tôi vậy chứ chẳng ủy mị chút nào đâu (cười).
“Chị” chọn yêu một người đồng tính hay một chàng trai bình thường?
Tôi không nghĩ đồng tính hay dị tính thì cái nào bình thường hơn cái nào. Lúc còn nhỏ tôi đã thấy mình là một cô gái xinh đẹp trong gương, và giờ đây cũng vậy.
Tôi sẽ yêu một chàng trai biết nhìn ra cái thật trong tôi, và yêu những gì vốn thuộc về tôi mà tôi đang cố gắng để lấy lại chúng. Tôi yêu thật thà lắm.
Một câu hỏi cuối cùng dành cho “chị”. Thế giới thứ 3 có biết tự bảo vệ mình trước đại dịch HIV-AIDS không?
Tôi nghĩ không riêng gì thế giới thứ 3 mà mọi người đều sợ HIV-AIDS. Tôi có chơi chung trong một nhóm và thường hay nhắc nhở nhau về việc phải biết dùng “phương pháp bảo vệ” nếu có quan hệ.
Hàng tuần vào thứ Bảy chúng tôi đều tập họp ở 53 Vũ Tùng để nghe và thảo luận về phòng chống HIV-AIDS. Tôi nghĩ mỗi người chỉ có một lần sống, nên việc bảo vệ mình là điều tất nhiên.
V.Ũ (Thực hiện) |