Ngọc Thúy: Tôi chưa bình yên - Tạp chí Đẹp

Ngọc Thúy: Tôi chưa bình yên

Bộ Sưu Tập

Hơn một năm sau đám cưới bất ngờ và ồn ào, tôi gặp lại Ngọc Thúy ở quán cà phê thuộc hàng sang trọng bậc nhất Sài Gòn. Không phải trên sàn catwalk lộng lẫy, cũng không phải trong những khuôn hình thời trang cầu kỳ, nhưng Ngọc Thúy thực sự tỏa sáng bởi vẻ đẹp mặn mà của “gái một con” và sự đầy đặn, nữ tính của “bà bầu” 4 tháng. Có điều, trên người Ngọc Thúy không có một món nữ trang nào, và trên ngón tay áp út cũng không có chiếc nhẫn đính hôn trị giá mấy trăm ngàn đôla mà mới đây dư luận vẫn còn xôn xao…

Không riêng hôn nhân, mà tất cả mối quan hệ trước đây đều qua mai mối

Chị có đồng ý, hôm nay, chúng ta sẽ giải đáp cho từng tin đồn xung quanh “đám cưới scandal” của chị? Bắt đầu bằng việc người đẹp lấy chồng qua mai mối?

Vậy thì tôi cũng nói thẳng là, không phải riêng cuộc hôn nhân của tôi, mà tất cả những mối quan hệ trước đây của tôi đều qua mai mối, chứ không có chuyện vô tình gặp tiếng sét ái tình! Nghe có vẻ không hợp lý lắm, đúng không? Thật sự là khó có người nào tiếp cận được với tôi mà không qua sự giới thiệu. Có thể do tôi tạo được cảm tình với những người xung quanh. Họ mến mình, thấy cái gì đó ở mình và người bạn của họ có điểm chung nên kết đôi lại. Với ông xã của tôi cũng không ngoại lệ.

Còn đám cưới chóng vánh thì sao? Nghe đâu, chị sang Mỹ, gặp đối phương và chấp nhận lên xe hoa ngay, nghĩa là, trong vấn đề được coi là đại sự này, thời gian không có giá trị gì?

Không phải. Tôi biết ông xã một thời gian trước đó, và cũng đã gặp nhau 1 – 2 lần. Nhưng không phải cô gái 18 tuổi mới ra đời, nhìn cái gì cũng màu hồng, mà tôi là người phụ nữ đã trải qua nhiều thăng trầm trong chuyện tình cảm, nên nếu thấy hợp, chia sẻ được thì làm bạn, có thể thân hơn một chút. Thực sự, từ trước đến giờ chưa khi nào tôi quen người cách xa địa lý. Bởi ở gần còn chưa xong, cách xa không thể biết được.

Hơn nữa, tôi là người rất tình cảm và tôi cần tình cảm mỗi ngày, tôi không thể nào chấp nhận gần nhau một vài tuần hoặc một vài tháng, rồi bẵng đi một thời gian, xong lại quay lại, nên tôi không đặt quá nhiều kỳ vọng vào mối quan hệ này. Mãi đến khi tôi qua Mỹ, gặp gia đình anh ấy, tận mắt quan sát, chứng kiến cuộc sống của anh, lòng tin, tình cảm của tôi mới nhân lên. Lúc này, tình cảm không phải tăng gấp đôi, mà gấp ba, bốn, năm lần. Tôi như một người bị dồn nén, khi được tháo thì nó bùng ra.

Tôi được biết, chị từng “nổi điên” khi một tờ báo đưa tin chị nhận được chiếc nhẫn đính hôn mấy trăm ngàn đôla, trong khi chuyện chiếc nhẫn là có thật!

Tôi cực kỳ phiền lòng về vấn đề đó. Món quà là một ý nghĩa đối với tình cảm thiêng liêng của vợ chồng tôi, nhưng lại bị đem lên báo và được khai thác giống như nghiêng hẳn về vật chất. Bài báo đó cũng viết không đúng về giá trị món quà, nó bị nâng lên quá mức, và cũng không đúng hoàn cảnh tôi nhận được chiếc nhẫn. Một tháng sau khi đăng ký kết hôn tôi mới nhận được chiếc nhẫn đó, nhưng theo bài báo cứ như tôi choáng ngợp về chiếc nhẫn và nhận lời cầu hôn. Nếu tôi choáng ngợp bởi vật chất thì chắc tôi sẽ không đợi được đến ngày giờ đó, qua Mỹ nhận món quà đó, mà tôi đã gục ngã bởi những món quà trước đó, ở đây. Nên tôi buồn cười cho bài báo đó.

Bỏ qua chuyện lu mờ về vật chất, chỉ cần nhận được món quà đính hôn có giá trị, cũng đáng để chị tự hào?

Ồ, tôi tự hào chứ. Chính vì tự hào nên tôi đã chia sẻ tự hào đó với một số người bạn, không ngờ thông tin đó chạy hoàn toàn khác. Tôi còn nghe thông tin buồn cười hơn là ông xã tặng chiếc nhẫn cho tôi ngay trước cửa hàng của Christian Dior và tôi gật đầu làm vợ liền. Người chứng kiến cuộc hôn nhân của tôi là Angle Kiệt, đó là một buổi đăng ký kết hôn rất đơn giản ở văn phòng luật sư. Gần một tháng sau đó tôi mới nhận được chiếc nhẫn. Ông xã tôi là một người cầu toàn, món quà anh ấy tặng tôi không thể nào ra đường mua được. Sau khi đăng ký kết hôn, anh ấy nói: Anh có món quà tặng em, đó là chiếc nhẫn, và cùng với anh đi mua. Phải mất một tháng lựa chọn giữa các nhãn hiệu, các kiểu dáng mới ra được cái nhẫn, chứ không phải tôi choáng ngợp trước cái nhẫn đó và nhận lời cầu hôn.

Chị nhận lời cầu hôn và bước vào sống trong ngôi biệt thự, được ví như một lâu đài lộng lẫy và xa xỉ nhất?

Cái tôi ấn tượng nhất là tình cảm, sự chăm sóc chu đáo của ông xã dành cho mình. Còn bước vào căn nhà đó, thú thực, tôi không đủ trình độ thẩm mỹ cao đến mức có thể định giá trị của ngôi nhà ngay lập tức! Tôi chỉ có thể nói là nó đẹp. Sau này tôi mới biết căn nhà là cả tâm huyết của anh. Tôi cảm phục cái tài và đam mê về nội thất hơn là giá trị của căn nhà. Một người hời hợt chắc chắn không thể nào xây được một căn nhà như thế.

Bây giờ có thể hoàn toàn khẳng định chị đã lấy một triệu phú đôla, chứ không phải chỉ là tin đồn?

Thực sự anh ấy là người giàu có, nhưng đó là một quá trình lao động. Tôi nhớ mãi câu nói của anh ấy: “Để có được ngày hôm nay, hồi trẻ anh phải lao động gần như 24/24 giờ”. Tôi biết, được như ngày hôm nay, anh mất gần như tuổi trẻ của mình. Đó là những cái tôi hiểu được về ông xã của mình. Bản thân tôi cũng là người tự lập sớm, nên rất ý thức về đồng tiền.

Lấy được người chồng giàu có, chị đã trở thành bà hoàng thực sự?

Tôi không phải bà hoàng ở cuộc sống bên Mỹ, mà cũng chẳng có ai là bà hoàng ở đó cả. Có thể tôi chưa tiếp xúc được thế giới thượng lưu, nhưng tôi thấy những ngôi sao điện ảnh cũng phải tự lái xe, tự đi mua sắm đồ. Tôi hay ông xã khi đói cũng phải tự lái xe đi mua đồ, tự đậu xe, tự vào mua, tự đứng thanh toán tiền… Bên Mỹ, giá trị về con người rất cao, nên không ai phục vụ mình cả. Ngay cả đi ăn cũng phải tự thanh toán tiền. Trả tiền trước rồi ăn sau. Đi mua sắm cũng phải tự tay xách nách mang. Nên tôi có thể làm bà hoàng với ai, mà tôi cũng đâu có quen biết ai. Ở đó, tôi là người rất bình thường, không quan hệ, không danh tiếng.

Tôi vẫn còn cảm giác cô đơn

Lấy chồng đã được một thời gian, chị có hạnh phúc với cuộc sống mới của mình không, và chị có tự tin để nói hoàn toàn không ân hận không?

Tôi đọc nhiều sách báo nói về đời sống hôn nhân. Tôi thấy một đời sống hôn nhân thường có 5 giai đoạn: một là giai đoạn trăng mật, hai là giai đoạn vỡ mộng, ba là giai đoạn chấp nhận, bốn là giai đoạn sửa chữa cho nhau, năm là giai đoạn sống chung hạnh phúc.

Tôi cũng không qua quy luật đó. Thời gian đầu tôi rất hạnh phúc, nhưng sau có những va vấp, mâu thuẫn. Hai người là hai cá thể, sống ở hai môi trường văn hóa khác nhau. Không những thế, chúng tôi còn không có giai đoạn vợ chồng son. Đăng ký kết hôn xong tôi sinh em bé liền, vì tôi biết anh rất thèm tiếng cười trẻ thơ. Chứ nếu sống cho mình, tôi đã không vội sinh con. Phụ nữ khi có thai sẽ bị thay đổi tính tình và sau đó đứa con xen vào đời sống vợ chồng, chúng tôi có rất ít thời gian dành riêng cho nhau. Chồng tôi cưới vợ xong phải nuôi bà bầu ngay, còn tôi làm vợ chưa được bao nhiêu ngày đã mang thai, nên sau này có những mâu thuẫn, ức chế trong cuộc sống vợ chồng.

Những mâu thuẫn, ức chế đó đã đến mức “đèn đỏ” chưa?

Chỉ có thể nói là tôi không vượt qua được quy luật của các giai đoạn hôn nhân.

Nghĩa là chị đã đối diện với giai đoạn “vỡ mộng”?

Vấn đề này là chuyện riêng của vợ chồng tôi!

Tôi thực sự bất ngờ khi thấy trên người chị không có trang sức nào và càng bất ngờ hơn khi không thấy chị đeo nhẫn cưới!

(Cười) Trước tôi có đeo, nhưng khi có em bé thì tôi không đeo nữa.

Sinh em bé có liên quan gì đến việc đeo nhẫn cưới?

Thứ nhất, cái nhẫn đó mua trước khi có bầu. Khi mang bầu tay tôi to hơn, nên đeo vào bị chật. Thứ hai là da tôi bị mẫn cảm. Thứ ba là sau khi sinh con, nhiều khi làm cái gì đó bị va chạm, nên tôi không đeo được.

Bé gái đầu lòng của chị sinh ở Mỹ, sao lần này chị không tiếp tục sinh con ở Mỹ, mà lại trở về Việt Nam, trong khi chị biết sinh ở Mỹ sẽ có điều kiện tốt hơn?

Lần đầu sinh nở, mình còn ngỡ ngàng nhiều cái. Bác sĩ đã kiểm tra tổng quát cơ thể của tôi. Mà tôi sinh dày như thế, nên cơ thể cũng không biến đổi nhiều. Hơn nữa, sau khi sinh con, tôi và ông xã rất cực, cả hai đều bị stress vì phải tự chăm con. Tôi muốn có mẹ qua, nhưng mẹ tôi lại không xin được visa. Nếu vừa phải chăm bé lớn, vừa phải lo bé nhỏ thì sẽ quá mức, nên tôi chọn sinh ở Việt Nam, để có gia đình và mẹ bên cạnh và cũng nhẹ gánh cho ông xã. Chứ ở bên Mỹ, nhiều khi chỉ mua một vật nhỏ tôi cũng phải nhờ ông xã chở đi mua.

Tôi được biết, trước khi lấy chồng, chị từng có một đời sống tình cảm rất không bình yên. Tôi không biết đến bây giờ chị đã bình yên chưa? Vì cuộc sống công bằng lắm, những người có nhan sắc mặn mòi thường rất đa truân!

Đôi lúc tôi cũng nghĩ đến cái sự không bình yên của mình. Trước tôi hay dày vò: Tại sao lại như thế? Còn bây giờ tôi chấp nhận. Bởi ông trời luôn công bằng. Mình được cái này sẽ mất cái kia. Dù sao thì tôi cũng là người may mắn. Vì tôi yêu và được yêu. Tôi có những mối tình lớn và những kỷ niệm đẹp. Chứ tôi biết, đến giờ vẫn có những người không biết mối tình đẹp, tình cảm sâu nặng là như thế nào. Những đau khổ đã làm tâm hồn tôi sâu sắc hơn. Tôi nghĩ, vẻ đẹp mặn mòi của tôi không phải tự nhiên hình thành, mà do những sóng gió tạo dựng nên tôi ngày hôm nay.

Nói như chị thì đau khổ như một món trang sức?

Tôi không phù phiếm đến mức đó. Nhưng cứ mãi nghĩ cái số mình đau khổ thì được gì? Sao không biến những đau khổ thành kinh nghiệm sống, mà cứ mãi dằn vặt, hận thù, cứ đau đáu về nó trong suy nghĩ tiêu cực? Được cái tôi rất tích cực trong suy nghĩ. Đến tận cùng đau khổ tôi vẫn nghĩ ngày mai mọi cái sẽ tốt đẹp. Có những phụ nữ trải qua một cú sốc, nét mặt họ có cái độ hằn. Đó là những người bị đau khổ dày vò, hành hạ cơ thể, đến mức hằn lên gương mặt. Còn tôi, có thể đau khổ và khóc một trận, sau đó ngủ cực kỳ ngon! Nên đến giờ, cái nét mặt của tôi không bị hằn, dù tôi cũng từng trải qua những thất bại đau đớn trong cuộc sống.

Giờ chị ngồi đây, chị thấy cuộc sống của mình đã bình yên chưa?

Chưa. Hoàn toàn chưa!

Vì sao?

Tôi chỉ có thể nói, tôi chưa bình yên, mặc dù tôi luôn tìm kiếm sự bình yên!

Cuộc sống vợ chồng của chị đang không bình yên?

Thực sự con người tôi chưa bình yên. Tôi không muốn nói rõ lắm về hoàn cảnh của tôi bây giờ! Nhưng nói tóm lại, đến lúc này tôi cảm thấy chưa bình yên. Nhưng không thể nào gào khóc như lúc 20 tuổi, mà tôi biết cách làm mình rực rỡ nhất trong lúc tôi đau khổ nhất.

Giờ đã có chồng rồi, chị có cảm thấy cô đơn nữa không?

Có! Tôi là một dạng người khó hiểu! Tôi đa sầu, đa cảm, và để hiểu tôi không đơn giản. Cuộc sống của tôi có rất nhiều điều cần được chia sẻ, nhưng tôi chưa tìm được sự chia sẻ đến độ thấu hiểu. Tôi vẫn còn cảm giác cô đơn!

Dương Thúy (thực hiện)

Thực hiện: depweb

15/07/2008, 17:57