Lúc nghe Thanh Vân bảo sẽ chọn Hồng Ánh cho vai Tâm trong “Đời cát”, mình nói: Hồng Ánh có cái mặt gái quê Quảng Bình, hay lắm, Ánh đóng “Hải Nguyệt”, “Cầu thang tối” quá được, nhưng nó trẻ quá, có hai chục tuổi đầu, cột quần chưa chặt, sao vào vai cô vợ có đứa con 13 tuổi. Vân sững lại chút rồi cười cái xoẹt, nói: Nhưng em tin nó đóng được.
Thanh Vân đã đúng! Vai người đàn bà 35 tuổi lam lũ, thua thiệt, vừa nhẫn nhục vừa quyết liệt rốt cuộc đã được cái cô “cột quần chưa chặt” xử lý ngon ơ. Chỉ duy nhất cái đoạn gánh thì y chang người cả đời chưa biết gánh gồng.
Mình kêu, gái Trà Vinh mà gánh vậy à, Hồng Ánh cười, nói má em bán phở, em toàn bưng bê mâm bát, có gánh bao giờ. Mình cười he he, nói may giám khảo toàn nước ngoài, mấy ai biết mặt mũi cái gồng gánh nó ra làm sao, Ánh vỗ tay cười, nói ui ui may may ke ke .
Hôm được giải châu Á – Thái Bình Dương, Ánh không có mặt ở Hà Nội, ngồi xem tivi thấy giám khảo réo tên mình thì nhảy cẫng lên, điên cuồng một mình trong phòng, kêu má ơi, ba ơi, anh Vân ơi, làng xóm ơi… sao tui sướng vậy nè.
Cả trăm cú máy gọi chúc mừng Hồng Ánh, hỏi sao không ra Hà Nội, sao không ra Hà Nội, nó không biết nói sao ngồi ôm tivi khóc rưng rức. Khóc vì mừng được giải thì ít, vì tủi thân thì nhiều, được một đêm vui như hội ở Hà Nội thì lại không có mặt. Nào ai biết “Đời cát” được giải mà gọi nó ra, xưa nay mấy khi diễn viên phụ được tham gia liên hoan phim (LHP), huống hồ là LHP khu vực, khách mời sàng đi lọc lại cả chục lần.
Ban giám khảo bí mật đến phút cuối cùng, không ai biết mô tê chi hết, mình và Thanh Vân quen bác giám khảo người Nhật, chấm xong thì về, bắt tay chào, bye bye, see again thân ái lắm, nhưng vẫn tuyệt không hở ra một tí nào. Giải người ta thế, giải nước mình khi nào chấm cũng dặn nhau bí mật nhé bí mật nhé, tóm lại vừa chấm xong cả nước biết hết.
Mai Hoa cầm mobile chạy ù ra sảnh gọi Hồng Ánh, nói em ơi phim mình được giải rồi, chị cũng được giải, rồi đứng khóc tu tu. Hồng Ánh nói ui ui “Đời cát” vinh quang quá chị ơi, chị em mình may quá trời luôn, rồi cũng khóc nghẹn. Hai chị em kẻ Bắc người Nam hai cái mobile khóc rưng rức. Từ đó Mai Hoa, Hồng Ánh thân nhau như chị em ruột, hội làm phim “Đời cát” tự nhiên coi nhau như người nhà. Ánh quí mình còn quá anh trai, chuyện gì cũng thủ thỉ, ở Sài Gòn lâu lâu lại gọi điện ra anh ơi anh nè vô cùng ấm áp.
Lần nào mình vào Sài Gòn đi đâu cũng một bên Mai Hoa một bên Hồng Ánh, nhiều người nhìn mình lác mắt, nói cha nội này chắc cỡ triệu phú đôla mới quặp được một lúc hai sao sáng trưng vậy chơ.
Sài Gòn chuộng sao, cỡ như Thành Lộc vào nhà hàng nào, ở đó coi như một vinh hạnh. Hà Nội khác, ông trời có vào thì cũng thế thôi, có khi còn bị mắt nguýt môi bỉu, chán òm.
Một hôm mình đến nhà hàng, hai người đẹp xốc nách hai bên, phía sau Thanh Vân, Thanh Sơn hộ tống, lại thêm Thành Lộc lật đật chạy từ trong chạy ra, mừng rỡ bắt hai tay, nói dạ dạ mời anh dzô… cả nhà hàng nhớn nhác nhìn mình, thầm thầm thì thì, nói ai đó ai đó. Ai đi qua chỗ mình cũng rón rén, mắt liếc cổ rụt, y chang nhà hàng đang đón một đại gia tầm cỡ thế giới, he he.
Hễ mình vào Sài Gòn là Ánh giành lấy quyền săn sóc, ngồi uống đâu cũng nhắn tin anh uống ít thôi nghen, sáng bảnh mắt đã gọi điện tối qua anh ngủ ngon không. Rồi thì nhắc uống thuốc, gần thì pha nước lấy thuốc ép uống, nói uống đi uống đi không uống chết với em, xa thì nhắn tin gọi điện, tám giờ rồi anh ơi uống thuốc này đi, mười giờ rồi anh ơi uống thuốc kia đi.
Mạ mình còn không chu đáo với con cái được như thế. Ánh còn giành lấy việc giặt áo quần, mình nói thôi thôi, để đó khách sạn nó giặt, nó bảo em thích giặt giũ cho anh chớ bộ.
Bây giờ nghe tin Ánh cưới chồng, bạn bè ai cũng mừng. Chứ dạo trước, tình vẫn còn u ám lắm. Hồi đó, Mình nói với thằng Vân, con bé sinh ra để làm vợ, đến giờ vẫn không lấy được chồng là sao nhỉ. Vân cười buồn gật gật, nói chắc trời hành nó, cứ xong một phim là nó hy sinh một người tình, khổ thế chứ. Quả đúng thế thật.
Một phim vừa quay xong, Ánh tí tởn ôm một mớ quà đến thăm bồ thì thấy ông bồ đang ôm eo cô khác. Một phim đang quay, ông bồ thứ hai phấn khởi ra xem, gặp cảnh quay sexy, thấy nó đang ôm vai nam hổn hển, điên tiết, đú má bỏ về liền.
Mỗi lần tan cuộc tình, Ánh gầy như que củi. Hôm nó ra Hà Nội, mình nói sao đẹp ra vậy nè, trẻ ra nữa. Nó mừng húm nói thiệt hông, thiệt hông anh, rồi cười hi hi nói anh ơi “tâm trạng khi yêu”, tức “thài lài gặp cứt chó” đó nghen, ke ke ke. Con gái có bồ thấy khác liền, mắt long lanh ríu ra ríu rít.
Phim “Thung lũng hoang vắng” ra lâu rồi, ông bồ thứ ba chưa được xem, nhân có LHP lần thứ 13, mình xui Ánh đem bồ ra Vinh cho anh xem mặt nghe chưa, Ánh cười toe toét, nói dạ dạ có chơ, để em xách cổ nó ra.
Ánh phấn khởi lắm, nói xong LHP là tụi em cưới nhau, anh coi ảnh có được không. Mình nói thằng này đẹp trai cực nhưng đẹp kiểu Kim Trọng, Ánh bảo đẹp kiểu Kim Trọng là sao, mình nói Kim Trọng chưa yêu đã đòi lột vỏ con người ta, gặp biến thì lặn mất tiêu, mười lăm năm không chịu sủi tăm. Ánh sợ hãi túm tay mình hỏi đi hỏi lại thiệt hông anh, thiệt hông anh.
Nói chơi vậy hóa ra thật. Anh chàng xem “Thung lũng hoang vắng” hăm hở lắm, đến cái đoạn “make love” trong suối thì chịu không thấu, đá cái ghế phát đứng vụt dậy, nói à ha, đóng phim là đóng vậy đa cưng, rồi bỏ ra khỏi rạp, nhảy tàu về Sài Gòn một giờ như gió.
Liên hoan năm đó Ánh lại được giải vàng nhưng có biết giải déo là gì đâu, nó đóng cửa phòng khách sạn khóc suốt, mắt sưng húp. Dỗ mãi Ánh mới chịu ra ngồi với anh em. Nó quệt nước mắt cười nhạt, nói biết lấy chồng khó vầy, em tiêm hóc-môn biến thành đàn ông cho khỏe xác.
Ảnh: Hải Đông