Hồ Quỳnh Hương: “Hà Dũng làm tôi tổn thương” - Tạp chí Đẹp

Hồ Quỳnh Hương: “Hà Dũng làm tôi tổn thương”

Bộ Sưu Tập

Tôi không định tốn thêm giấy mực cho mối quan hệ Hồ Quỳnh Hương – Hà Dũng nữa, bởi hẳn bạn đọc đã mệt khi lúc nào cũng phải nghe người trong cuộc khẳng định đó chỉ là “cuộc tình trong âm nhạc”.

Tôi tìm đến Hương với mục đích “truy cho ra” một “người đẹp dao kéo” tiếp theo của showbiz Việt, vì không dám khẳng định Hương đẹp dần lên, nhưng rõ ràng Hương đang… khác dần đi. Tuy nhiên, ngoài dự định, cuối cùng câu chuyện lại quay về Hồ Quỳnh Hương – Hà Dũng.

Không biết những lời tâm sự xuất phát từ cảm xúc hay… lí trí của Hồ Quỳnh Hương (vì Hương nổi tiếng là “cô gái lắm chiêu”), nhưng chuyện tình Hồ Quỳnh Hương – Hà Dũng là có thật, và chuyện giờ đây Hồ Quỳnh Hương ở lại, còn Hà Dũng ra đi với những “miền cảm xúc” mới càng thật hơn!


“Đứng bên đôi khi rất xa”

Nhạc sĩ Hà Dũng khẳng định vẫn đứng bên Hồ Quỳnh Hương. Chị có biết điều đó không?

Một lúc nào đó, sự “đứng bên” không như mình hay người ta nghĩ. Đứng bên đôi khi gần, đôi khi rất xa. Bây giờ và cả trước đây, một mình tôi làm rất nhiều thứ, chứ không phải tôi làm gì cũng có Hà Dũng đứng bên.

Nghĩa là báo chí đã “đổ oan” cho chị, khi nói về vai trò của Hà Dũng đối với sự thành danh của Hồ Quỳnh Hương?

Không hẳn là oan. Anh Dũng đóng góp rất nhiều trong cuộc sống, sự nghiệp, danh tiếng của tôi, nhưng không phải tất cả. Đừng nghĩ mọi thứ trong cuộc sống của tôi đều có Hà Dũng bên cạnh. Tôi là người độc lập và tự chủ, chứ không phải dựa dẫm hoàn toàn như mọi người nghĩ. Sự thật không phải sự kiện nào tôi làm cũng phải có Hà Dũng.

Chương trình “Tôi là sinh viên” có thể nói hoàn toàn “không – Hà – Dũng”. Bởi đó chính là thời điểm mối quan hệ rạn nứt. “Non-stop” và “Diamond Noir” cũng “không – Hà – Dũng”. Nhưng dù sao thời điểm đó tôi vẫn cảm thấy gần. Còn giờ đây, anh Dũng cũng nói với tôi: “Bất cứ lúc nào em cần, anh vẫn luôn ở bên cạnh em”. Nhưng điều đó thật sự có còn như vậy và còn ý nghĩa nữa không?

Chị không còn tin vào những điều Hà Dũng nói?

Bởi tất cả đã là chuyện hiển nhiên. Mọi người đều biết, anh Dũng có rất nhiều mối quan hệ. Còn tôi không phải người xấu xí. Không biết như thế nào là đủ, chỉ biết cuộc sống của tôi bây giờ tạm đủ cho chính mình. Tôi không thiếu thốn một thứ gì để phải quỵ lụy hay dựa dẫm.

“Hà Dũng đến với tôi khi đang ở dưới đáy vực”

Giờ hai người chia tay, chị ngồi đây và nói không cần quỵ lụy hay dựa dẫm Hà Dũng, nhưng khi hai người đang mặn nồng, trong vai trò Mạnh Thường Quân, Hà Dũng đã chi mạnh tay để đầu tư cho danh tiếng của chị, thì chị luôn khẳng định đó chỉ là quan hệ thầy trò. Vậy có nên tin những gì Hồ Quỳnh Hương nói?

Lúc đầu, quan hệ của chúng tôi không hẳn là tình yêu. Khi đó, chỉ là sự gặp gỡ và đồng cảm trong âm nhạc. Một khoảng thời gian rất dài hiểu nhau, tình cảm đến từ khi nào chính tôi cũng không rõ! Khi mọi người bàn tán về mối quan hệ của tôi với Hà Dũng, tự nhiên tôi thấy gượng gạo, rồi bắt đầu quan tâm, kiểu như không biết buổi thu hôm nay anh ấy có đến không…

Điều này không đáng tin lắm! Vì nếu không có mối quan hệ đặc biệt, sẽ không thể có một sự đầu tư quá đặc biệt?

Chị nhầm, và mọi người cũng nhầm. Anh Dũng rất yêu âm nhạc. Bài hát của anh Dũng là phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh ấy. Đôi khi sự bươn chải trong kinh doanh chỉ là phù phiếm, còn phần tâm hồn là thứ không thể thiếu. Có thể nói, anh Dũng đến với tôi trong những ngày ở dưới đáy của vực thẳm, do công nợ rất nhiều. Đó là những ngày khó khăn nhất của anh Dũng, và không biết anh ấy có vượt qua được không.

Mỗi lúc mệt mỏi, điều duy nhất anh Dũng có thể giải tỏa được là nghe tôi hát những bài hát của anh ấy. Mọi người không thể hiểu được việc tôi thể hiện những bài hát của anh Dũng quan trọng như thế nào đối với anh ấy đâu!

Một người tỉnh táo như chị, nhưng lại ngây thơ bước vào cái đáy vực thẳm của một cuộc đời? Hay chị thừa thông minh để nhìn thấy… đoạn kết? Bởi dù sao cũng không nên phủ nhận quyền lực tài chính của Hà Dũng đã tạo nên hiện tượng Hồ Quỳnh Hương?

Ngày đó, tôi còn quá trẻ và trong sáng để toan tính. Tôi càng không nghĩ mình sẽ quen một người lớn tuổi. Thậm chí, lúc đó rất nhiều người nói với tôi: “Chơi với Hà Dũng không cẩn thận là tiêu!”. Kể cả những người chơi rất thân với anh Dũng cũng dặn tôi cẩn thận, họ lo vì thấy tôi còn trẻ quá. Tôi cũng kể với Hà Dũng chuyện người ta nói, và anh ấy nói: “Tùy em thôi! Thực sự là anh đang ở thời điểm khó khăn”.

Anh Dũng cũng kể rất thật hoàn cảnh của mình cho tôi nghe. Mỗi lần anh Dũng buồn hay khó khăn trong công việc, việc duy nhất của tôi là đến phòng thu, thu những bài hát của anh ấy. Anh Dũng bay ra Hà Nội và đến phòng thu Ngọc Châu để nghe tôi hát. Anh ấy thấy thanh thản và trút bỏ tất cả mọi thứ. Tôi nhận thấy đó là sự đồng cảm. Tôi hiểu được những khó khăn trong cuộc sống của anh Dũng.

Tôi nhớ, có những lúc uống cà phê, chúng tôi không nói bất cứ gì ngoài chuyện anh Dũng dạy tôi hát. Anh ấy uốn nắn từng câu, đến mức tôi cảm thấy mình bật ra thì đó là anh Dũng. Điều đó hoàn toàn khác với những việc anh Dũng làm bây giờ. Khác rất xa!

Chị tự hào (so với những cô gái hiện tại) vì đã đặt chân “vào đáy” của cuộc đời Hà Dũng?

Tôi chẳng biết mình có thể tự hào hay không. Tôi chỉ cảm thấy vì lí do đó nên lúc nào anh Dũng cũng trân trọng tôi. Sự trân trọng anh ấy dành cho tôi sẽ không bao giờ mất được. Đó là điều chắc chắn. Hơn ai hết, anh Dũng hiểu tôi là người thế nào, có giống những người khác hay không. Vì thế anh Dũng mới nói: “Dù như thế nào, anh cũng luôn bên cạnh em”.

Có thời điểm, đến gặp tôi, anh Dũng gầy đi trông thấy. Anh ấy muốn nói chuyện với tôi, vì tôi trẻ, hồn nhiên và không tính toán. Tôi còn nhớ anh ấy nói: “Khi khó khăn, ngồi nói chuyện về nghệ thuật với em, anh cảm thấy cuộc sống khác hẳn”. Tôi cho đó là thời kỳ rất ý nghĩa với anh Dũng. Nó khác với những gì anh Dũng đang làm bây giờ.


“Tốt nhất đừng tin vào điều gì bền vững!”

Liên tục nhắc đến sự thay đổi của Hà Dũng. Chị muốn ám chỉ điều gì?

Tôi chẳng ám chỉ điều gì cả. Sự thay đổi đó là sự thật. Trước đây, tôi nghe nhiều về anh Dũng. Người ta nói anh ấy là dân chơi, yêu đương thì không còn gì để nói… Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, tôi thấy không phải như những gì người ta nói. Trải qua một thời gian rất dài có tình cảm với nhau, không chỉ tôi, mà ai biết mối quan hệ của chúng tôi đều nói anh Dũng đã thay đổi rất nhiều. Anh ấy không yêu cô này thích cô kia như trước.

Mọi người thấy lạ vì điều đó. Đương nhiên, tôi hạnh phúc! Nhưng rồi điều làm chúng tôi không thể, thôi thì tạm dùâng từ “kết hợp” đi, đó là cái ngày anh Dũng hoàn toàn trở lại với con người trước đây của anh ấy! Tôi hiểu, tôi là một thế giới và anh Dũng cũng vậy. Tôi có sự nghiệp của mình, có nhiều mối quan hệ, nhưng tôi biết mình nên dừng ở đâu.

Tương tự, tôi đủ hiểu, mẫu người như anh Dũng cũng có rất nhiều mối quan hệ. Nhưng có những điều tôi không thể chấp nhận được. Anh Dũng đã làm tôi tổn thương nhiều!

Khi hai người không còn “kết hợp”, lí do đưa ra là Hà Dũng bận công việc. Tất nhiên, ai cũng biết đó không phải lí do, mà là một kết cục được báo trước, nhất là khi sự gắn bó trong thế giới showbiz gần như bằng… âm. Vậy thì, bây giờ chị đã đủ dũng cảm để đưa ra một lí do thuyết phục hơn?

Khi yêu, tôi yêu hết lòng và chỉ biết có một người duy nhất. Ngày anh Dũng trả được hết nợ, tôi rất vui mừng. Nhưng đó cũng chính là thời điểm tôi không hợp tác nữa. Đơn giản vì anh Dũng rất đào hoa. Điều đó làm tôi bị tổn thương, và tôi là người có tự trọng. Bản thân tôi, như đã nói, tôi không xấu xí hay bị phụ thuộc, quỵ lụy.

Tôi có sự nghiệp, danh tiếng, tuổi trẻ, nên đương nhiên tôi không thể chấp nhận được điều đó! Bất cứ cuộc chia li nào cũng sẽ gây đau đớn, tổn thương, nhưng tôi nghĩ thời gian là liều thuốc chữa rất nhiệm màu.

Như chị nói, Hà Dũng đến với chị không vì nhan sắc, mà vì sự sẻ chia. Còn tôi nghĩ thế này: một cô gái đẹp không giữ được tình yêu là điều bình thường, nhưng sẽ… bất thường, nếu một tâm hồn đẹp cũng không giữ được tình yêu!

Sao chị không hiểu theo chiều hướng con người luôn thay đổi, và khi bước sang trạng thái khác, người ta lại có những nhu cầu khác? Đến một lúc nào đó, khó khăn qua đi, sự cô đơn cũng hết, có thể lúc đó người ta lại cần những thứ khác. Xinh đẹp chẳng hạn? Ngày xưa, khó khăn, nợ nần ập đến, anh Dũng tắt điện thoại rồi đến với tôi. Những lúc đó chỉ có hai người nói chuyện.

Khi được nghe những bài hát của mình do tôi hát, anh ấy được xoa dịu phần nào. Bây giờ, cuộc sống phồn hoa, có thiếu thốn gì đâu, nên tự nhiên điều đó trở thành không có ý nghĩa gì nữa. Trước đây, anh Dũng nói không có gì là mãi mãi. Nhưng tôi nghĩ một người đào hoa tiếng tăm như thế, lại dành rất nhiều tình cảm cho mình, những lúc khó khăn buồn chán tìm đến với mình. Và tôi tin đó là sự bền vững. Còn bây giờ, tôi nhận ra đúng là không có sự bền vững, và tốt nhất là đừng tin vào điều gì bền vững!

“Với lòng tự trọng của mình, tôi phải ra đi”

Xem ra chị đang “kết tội” Hà Dũng! Tôi lại nghĩ khi chia tay, người ta hay đổ hết lỗi cho người ra đi. Họ thường nghĩ rằng: anh ta/chị ta xấu nên đã bỏ mình, và thường quên hết những điều tốt đẹp mà anh ta/chị ta từng làm khi hai người đang còn yêu nhau. Chị cũng không phải ngoại lệ! Thậm chí, chị còn tức giận đến mức chỉ biết “kết tội” người ta, mà không chịu nhìn lại xem mình có lỗi gì không?

Có rất nhiều nguyên nhân để khỏa lấp cho sự ra đi. Có khi đã là vợ chồng, sống với nhau bao nhiêu năm, con cái đề huề, người ta vẫn có lí do để ra đi. Suy cho cùng, con người có ai là hoàn thiện đâu. Đối với tôi, cái gì của anh Dũng cũng tốt, chỉ có một điều duy nhất, là trong tình yêu, anh ấy yêu rất nhiều người, và điều đó tôi không thể chấp nhận được. Nên phải có cuộc ra đi này. Chưa chắc anh Dũng đã là người ra đi. Có thể người ra đi là tôi?!

Cụ thể là ai?

Tôi nghĩ đến một lúc nào đó, cả hai người sẽ cảm thấy phải xa nhau. Rất nhẹ nhàng. Tự nhiên nó cứ xa dần, xa dần. Chị vừa hỏi tôi tại sao không giữ được người đàn ông của mình? Tôi lại muốn hỏi lại: Trên đời này, có người phụ nữ nào có thể nói tôi chắc chắn giữ được người mình yêu?

Khéo đến mấy, xinh đẹp đến mấy, người yêu vẫn có thể đi với một người khác không bằng mình. Tôi chỉ biết yêu hết lòng, còn cảm nhận thế nào là việc của người ta. Đến một lúc nào đó, cảm thấy bị tổn thương, chính tôi là người – với lòng tự trọng của mình – phải ra đi!

Chị đang để lộ sự tức giận bằng cách, chỉ biết kết tội “đối phương”?

Có thể tôi không hoàn thiện. Nhưng tôi thấy mình chẳng có lỗi gì cả. Lỗi của tôi chỉ là tôi không chấp nhận được nguyên nhân, và lỗi của tôi là tôi đã phải ra đi!

Câu này nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn muốn hỏi chị: Hà Dũng đến với phụ nữ khác, còn vì chị không mới mẻ nữa?

Tôi không phải là người để người khác chán ghét mình đến mức độ đó đâu. Tôi sẵn sàng ra đi, chứ không để người ta chán ghét mình.

Chị từng nói với tôi, chị ngoại giao tốt, khôn khéo trong công việc. Nhưng trong tình yêu, lại là người yếu đuối và ích kỷ. Vậy chị có nghĩ, sự yếu đuối của đàn bà có thể làm đàn ông xúc động, nhưng sẽ làm họ mệt mỏi. Sự ích kỷ của đàn bà có thể khiến đàn ông thú vị, nhưng sẽ làm họ ngột ngạt. Và đến một lúc, chính sự yếu đuối và ích kỷ của đàn bà sẽ làm đàn ông phải – ra – đi?

Có thể chị đúng. Nhưng đó là con người của tôi. Sự ích kỷ đương nhiên phải có. Tôi nghĩ, yêu thật sự, người ta không đủ tỉnh táo để kiềm chế theo một mục đích đã hoạch sẵn trong đầu. Đó không phải tình yêu, mà chỉ là toan tính. Sau này, có yêu ai, tôi vẫn yêu như vậy. Còn giữ được hay không, đó là việc khác. Nếu là người yêu tôi thực sự, phải chấp nhận sự yếu đuối và ích kỷ của tôi.

Có lúc mệt mỏi, bế tắc và muốn buông xuôi tất cả

Có rất nhiều lí do để người ta chia tay. Nhưng lí do làm mình đau đớn nhất có lẽ là người thứ ba. Chị có nghĩ vậy không?

Trường hợp của tôi thì khác. Không phải người thứ ba, mà là người thứ năm, thứ bảy, đến mức tôi không biết vì ai nữa (Cười to)! Nên tốt nhất là không nghĩ nữa.

Chị lại tỏ ra cứng rắn với… báo chí rồi!

Bên ngoài bao giờ chả cứng rắn. Nhưng trong tâm hồn, tôi vẫn là người phụ nữ. Khi chia tay, công việc đến với tôi cũng không tốt. Tôi trầm lặng đi nhiều. Có lúc tôi mệt mỏi, bế tắc và muốn buông xuôi tất cả. Nhưng cảm giác đó cũng phải qua đi và tôi vẫn phải sống. Rất may vì tôi đã nhận được những lời khuyên cần thiết từ những người xung quanh. Tôi hiểu, sống trên đời mình không thể có tất cả.

Có sự nghiệp, danh vọng, khả năng tài chính, thì đương nhiên phải vất vả để có một tình yêu. Đó là quy luật của cuộc sống. Cảm ơn những người đã khuyên tôi, để tôi bình tâm trở lại làm việc. Bây giờ thì tôi nhận ra, chẳng có gì khiến mình quá đau khổ. Thời gian sẽ xoa dịu tất cả. Câu này có thể chị nói đã nghe nhiều, nhưng chính xác là như vậy, và không thể nào chính xác hơn được!

Còn yêu Hà Dũng hay không, không còn ý nghĩa

Bây giờ chị còn yêu Hà Dũng không?

Tôi không trả lời câu hỏi này. Vì nó chẳng có ý nghĩa gì, chẳng để làm gì! Yêu thì sao? Không yêu thì sao? Đối với tôi, tất cả không còn là vấn đề nữa!

Chị có đau không, khi nghe về những mối quan hệ mới của Hà Dũng?
(Cười nhạt).

Tôi biết thế nào chị cũng cười nhạt!

Quan tâm cả ngày cũng không hết, vì có quá nhiều thông tin xung quanh chuyện này. Tôi chỉ quan tâm đến những gì thực sự thuộc về mình. Còn không thuộc về mình, giữ và quan tâm làm gì cho mệt?

Chị đã có tình yêu mới?
Chưa.

Vậy là trong “cuộc đua tìm kiếm cơ hội mới” với người tình cũ, chị đã về sau?

Bởi vì người tình của tôi là đàn ông và tôi là đàn bà. Đều là sự rung động cần thiết, nhưng nó khác nhau ở chỗ, đối với tôi, tình yêu phải có sự đồng cảm, hiểu nhau, và phải có thời gian!

Xin hỏi chị câu cuối: Tại sao chị lại chọn công khai tất cả câu chuyện trên vào thời điểm này – thời điểm chị ra album mới và có vẻ như đang… chìm dần đi?

Chỉ có một lí do: Trước đây, tôi không công khai vì vẫn còn thắc mắc và khúc mắc trong lòng. Tôi phải đối diện với những điều không muốn nói. Còn bây giờ, tôi cảm thấy rất bình tâm. Tôi ổn, rất ổn, và tôi đủ dũng cảm để đối diện với sự thật!

Cảm ơn chị. Chúc chị sớm tìm được sự đồng cảm, đương nhiên sẽ bền vững hơn!

Bài: Dương Thúy
Ảnh: Vphoto Agency – Bobby Nguyêén
Makeup: Bảo Châu

Thực hiện: depweb

11/05/2009, 13:00