Nếu nhìn vào bề nổi, rất có thể sẽ có rất nhiều người không đồng ý với giải “Ca sĩ của năm” được trao cho Đức Tuấn. Nhưng nếu nhìn vào cả chặng đường suốt 15 năm qua Tuấn đã bướng bỉnh đi, mà 2014 có thể nói là năm anh gặt hái khá nhiều trái chín, cho thấy một cá tính không chịu nhạt nhòa an phận, một phong cách không trộn lẫn vào đâu, một sắc màu đáng có trong showbiz…, thì sự ghi nhận Tuấn là hoàn toàn xứng đáng.
Đã có lúc suýt rơi vào khủng hoảng
– 2014 có khiến anh hài lòng không, với live show “Dấu ấn” và album “Requiem”?
– 2014 là một năm có nhiều biến cố với tôi trong cuộc sống và công việc. Đã có lúc tôi suýt rơi vào khủng hoảng, không biết mình sẽ sống và làm việc tiếp như thế nào. Nhưng ơn giời, cuối cùng chuyện không hay cũng qua. Có thể nói chính hai sản phẩm âm nhạc được nhắc đến ở trên đã góp phần “cứu” tôi. Vì thế không còn là chuyện hài lòng nữa, mà phải cảm ơn cuộc đời, cảm ơn các cộng sự đã cùng tôi vượt qua thời khắc khó khăn.
Với “Dấu ấn”, bằng một show diễn khá nhiều “chiêu trò”: nhảy múa, ảo thuật, xiếc, cùng những hiệu ứng sân khấu đặc biệt, tôi muốn khán giả thấy được âm nhạc nghiêm túc vẫn đầy tính giải trí, quyến rũ mà vẫn lộng lẫy, sang trọng.
Còn với album “Requiem”, điều tôi mong muốn là đưa âm nhạc Phạm Duy vào không gian âm nhạc đẳng cấp cao, để người nghe cảm nhận hơn nữa tài năng tuyệt vời của ông. Điều khiến tôi bất ngờ là ấn bản đĩa nhựa (vinyl) của album này lại bán khá chạy dù giá bán không hề rẻ (800.000 đồng). Chất lượng âm thanh cực cao của album đã thuyết phục được người nghe nhạc hi-end. Trong đó, có nhiều người mua chỉ để bổ sung cho bộ sưu tập đĩa nhựa VN, cộng chút tò mò xem làm ở châu Âu thì như thế nào, hơn là vì cái tên Đức Tuấn, nhưng sau đó họ phản hồi lại là “Hát nghe được phết!”. Với những người nghe nhạc cực đoan như dân hi-end, tôi cho đó là lời khen lớn.
2015 sẽ là bước chuyển cho những… bất ngờ ngã ngửa
– 2015 là năm đánh dấu cột mốc 15 năm ca hát của Đức Tuấn, kể từ ngày anh đoạt giải Nhất Tiếng hát Truyền hình TP.HCM. Vậy, anh dự định sẽ làm gì cho con số tròn này?
– Cách đây không lâu, tôi cũng đã tính sẽ có những cách thức rầm rộ như liveshow “khủng” hay album “khủng” nhưng giờ thì tôi đã nghĩ khác. Khi thị trường âm nhạc vẫn còn chưa phục hồi, thì điều khán giả cần vẫn là những gì có chiều sâu hơn là bề nổi. Tôi sẽ bắt đầu bằng một loạt hoạt động nhỏ có tính “chăm sóc khách hàng” như các chương trình lưu diễn cho sinh viên, cho người lao động đến các đêm nhạc quy mô vừa và nhỏ ấm cúng, những phiên bản thu âm phát hành hạn chế hoặc các single dành riêng cho phát hành online, các video có ý tưởng mới mẻ… Tôi sẽ đến gần khán giả hơn, gửi tới họ những gì họ thích mà nhiều năm qua tôi chưa làm. Và điều quan trọng nữa tôi muốn năm thứ 15 này sẽ là bước chuyển để từ năm 2016, khán giả sẽ thấy một Đức Tuấn với rất nhiều bất ngờ, thậm chí là bất ngờ… ngã ngửa!
– Nhạc kịch còn là niềm đam mê đeo đuổi của anh không, trong năm tới?
– Tôi vẫn luôn yêu thích nhạc kịch, chỉ là cách theo đuổi của tôi dành cho nó đã khác. Ngày trước, tôi cứ mơ có ngày được đóng nhạc kịch nhưng rồi tôi hiểu rằng thích nhạc kịch không nhất thiết cứ phải đóng nhạc kịch. Tôi áp dụng các kỹ năng biểu diễn của nhạc kịch vào trình diễn ca khúc và thực sự đã thành công. Hồi trước có người còn phàn nàn là tôi “diễn” quá, nhưng giờ thì “diễn” đã trở thành đặc sản của tôi, và trên sân khấu ca nhạc giờ đây có rất nhiều tiết mục được dựng theo phong cách nhạc kịch, điều mà 10 năm trước, khi tôi làm, người ta còn nghĩ là tôi dư hơi, tốn tiền. Nhưng dù sao nếu được đóng nhạc kịch thì cũng vẫn rất thích nên gần đây tôi còn tham gia… đóng phim, hy vọng có ngày được đóng nhạc kịch.
– 15 năm, một phong cách không trộn lẫn vào đâu nhưng vẫn chưa đủ đưa cái tên Đức Tuấn thành một cái tên “hot”. Theo anh là vì sao?
– Có nhiều nguyên nhân khác nhau, nhưng tôi không muốn mất thời gian vào những suy nghĩ quá lý tính để rồi sau đó có khi lại đi đổ lỗi cho thời thế hay người này người nọ. Tôi cho rằng nỗ lực lớn thì do mình, mình cứ làm hết mình với đam mê, với trách nghiệm nghệ sĩ của mình. Còn nổi tiếng hay không còn là do may mắn nữa, hay còn gọi là “tổ đãi”. Có thể tổ mới chỉ “đãi” tôi một ít, và còn muốn thử thách tôi nhiều hơn chăng? Nhiều nghệ sĩ cũng phải qua độ tuổi như tôi rồi bỗng nhiên mới có được những bước ngoặt thăng hoa bất ngờ. Nói vậy chứ tôi cũng không ngồi chờ. Tôi đã chọn một dòng nhạc mà để lên số 1 thì khó, nhưng ở các thứ tự tiếp theo thì mình cũng hoàn toàn tự tin là mình có vị thế xứng đáng.
– Có nhận định: Đó là do anh còn thiếu những bản hit, đủ để giúp phổ cập tên tuổi. Khổ nổi, những ca khúc anh từng ghi dấu ấn, điển hình như “Áo anh sứt chỉ đường tà” là… quá dài và khó hát?
– Điều đó cũng đúng, nếu xét tiêu chuẩn bài hit của nhạc pop là kiểu hit đình đám đi đâu cũng nghe, ai ai cũng hát. Có thể vì tôi đã không chọn dòng nhạc cho phép tôi có những bài như thế. Nhưng những bài hit kiểu “Áo anh sứt chỉ đường tà” vẫn luôn khiến tôi tự hào. Nó khiến tôi được định danh trong một dòng nhạc đã trở thành bất hủ của âm nhạc Việt Nam, giúp tôi có một chỗ đứng bên cạnh một nhạc sĩ đại thụ, giúp tôi có được một lượng khán giả đông đảo vốn trước nay chỉ quen nghe những cây đa cây đề hát và sau đó họ đã chọn tôi. Theo tôi, mức độ phổ cập tên tuổi như thế là phù hợp với tôi trong những năm qua. Còn những năm tới, có thể tôi sẽ có những lựa chọn mới, và nếu những bài hit đình đám xuất hiện, chắc tôi sẽ tin là mình được “tổ đãi”.
– Anh nghĩ gì khi nhìn vào con đường của Tùng Dương: cùng trong một dòng nhạc và phong cách khá là kén khán giả, cùng ít nhiều “dan díu” với nhạc xưa và cùng có chí hướng đánh đường ra nước ngoài làm album…, nhưng đến nay thì giọng ca tưởng như kén khán giả đó đã trở nên một cái tên bán vé tốt?
– So sánh là khập khiễng, vì con đường có thể có lúc giống nhau nhưng cách thức theo đuổi lại khác nhau. Với lại, bán vé không chỉ có nghĩa là bán vé ở liveshow, mà còn thể hiện ở những đêm diễn phòng trà có đông khách không, trong những đêm nhạc có chủ đề chính là dòng nhạc mình theo đuổi thì cái tên mình sẽ là lựa chọn ưu tiên thứ bao nhiêu… Tôi không có độ “điên” như Tùng Dương nên có lẽ khán giả ưa cảm giác mạnh sẽ không chọn tôi. Nhưng tôi vẫn còn rất nhiều khán giả khác sẵn sàng đi xem tôi hát cho dù chỉ là một đêm hát chung với những ca sĩ khác. Dù để đạt tới tầm ồn ào thì chắc là chưa, và tôi cũng không lấy đó làm phiền lòng. Tôi đã làm những gì mình có thể làm tốt nhất và đã có thành công, thì nay tôi sẵn sàng làm tiếp những gì thử thách nhất.
Đến hẹn lại lên, giải thưởng Men of the Year do Thể Thao Văn Hóa& Đàn Ông bình chọn hàng năm đã đi đến năm thứ 9 và là năm thứ 4 được tổ chức tiệc công bố trao giải.
Men of the Year 2014 có tất cả 12 hạng mục, phần lớn là những hạnh mục cá nhân, tôn vinh hoặc bình chọn cho những gương mặt có những thành tích nổi bật trong lĩnh vực của họ.
– Đạo diễn Quang Huy: Tôi không phản bội một cộng sự để đổi lấy yên bình đớn hèn
– Ca sĩ Đức Tuấn: Có thể “Tổ” chỉ đãi tôi một ít
– Diễn viên Trần Bảo Sơn: Không còn dạo chơi với điện ảnh nữa
– Diễn viên Kim Lý: Đẹp, cởi, hót và còn gì nữa?
– NTK Lý Giáng Tiền: Muốn thành công phải dũng cảm
– Cha con kỹ sư Trần Quốc Hải, Trần Quốc Thành: Giấc mơ lớn cha và con
– Vận động viên cử tạ Thạch Kim Tuấn: Năm 2014 chỉ gói trong một từ: “Tuyệt”
– Kiến trúc sư Võ Trọng Nghĩa: Tôi không có việc gì khác để làm ngoài làm kiến trúc
– Quán quân Masterchef đầu tiên Ngô Thanh Hòa: Không có gì là muộn cả
– MC Phan Anh: Làm bố là lúc tôi đẹp trai nhất
– Ca sĩ Tóc Tiên: Tôi không phải “the best” nhưng là “the only”
Text: Thu Quynh
Photo: Tuan FR
Stylist: Dinh Nguyen
Make-up: Nguyet Anh