Nửa ngày nhàn tản giữa đời phù du
Những người đàn ông trong truyện của Nagai Kafu, dù là doanh nhân hay là văn nhân, dù là thanh niên hay lão niên, tất thảy đều phong lưu huê tình. Trong nhà họ chỉ có khóm lan, con chim oanh, đống sách vở. Họ hiểu được vì sao có người trút cả một gia sản lớn vào một chén trà hay một bức hoành phi, câu đối. Người ta có thể cho rằng họ bê tha. Nhưng họ chỉ đơn thuần là chán ghét đời sống buồn tẻ của công chức mà muốn buông trôi mình trong những niềm khoái lạc vô hướng, vùi mình trong chốn ca hát đàn địch thuở xưa.
Họ thích gì? Họ thích ngồi trên con đò xuôi dòng nước, vừa thưởng trăng vừa thưởng một chén sake lạnh. Họ làm gì? Họ làm thơ haikai, viết tiểu thuyết diễm tình, có khi bỏ học để đi làm kép hát. Với họ, đám nhân viên các hãng buôn chỉ là bầy kiến theo đàn, chẳng biết gì về lạc thú đời người. Còn họ, dù có phải sống trong những gian gác cũ kỹ nhưng nồng nàn hương thơm một nàng geisha thì cũng không còn gì nuối tiếc.