Thanh xuân làm tâm hồn tôi nở hoa
– Xin kính chào nhạc sỹ Vũ Thành An! Tái ngộ lại công chúng mộ điệu sau nhiều năm với chuỗi đêm nhạc “cháy vé” có làm ông ngạc nhiên hay không?
Nhạc sỹ Vũ Thành An: Tôi rất ngạc nhiên và xúc động! Mặc dù tôi đã già nhưng âm nhạc và khán giả luôn là tình yêu vĩnh cửu! Tôi những tưởng chỉ những người cùng lứa tuồi với tôi mới nghe âm nhạc của mình, nhưng lần này về nước tôi nhìn thấy đa số là các bạn trẻ. Sự mến mộ và không khí thanh xuân từ họ như dòng suối mát lành làm tâm hồn tôi nở hoa. Tôi vô cùng biết ơn và có một niềm tin rằng những tác phẩm “Bài không tên” sẽ còn sống thêm mấy chục năm nữa.
– Trong một chia sẻ mới đây, ông nói lần trở về này, ngoài sự mến mộ của công chúng, ông còn có những hạnh ngộ với những “bóng hồng” mới?
Nhạc sỹ Vũ Thành An: Khoảnh khắc bước xuống phi trường tôi đã thấy tâm hồn mình như trẻ dại khi được đón bởi một “bóng hồng” kiêu sa từ phong thái đến dáng vẻ. Đó là nghệ sỹ Ngọc Châm. Không chỉ là ca sỹ, tôi bất ngờ khi biết cô còn là người nhiều năm nay theo đuổi và nặng lòng với chuỗi chương trình tôn vinh tác giả, tác phẩm “Vàng son một thuở”, Trong quá trình làm việc trước và sau chuỗi đêm nhạc, tôi càng ngạc nhiên và cảm phục vì Ngọc Châm còn là một người có cá tính và bản lĩnh. Tôi hoàn toàn tin tưởng và tràn đầy cảm hứng khiến lần trở về này của tôi vì thế bớt đi những ngại ngùng và rụt rè. Cảm ơn người, cảm ơn đời và âm nhạc vì một lần nữa tôi lại có hạnh ngộ trong nghệ thuật. Không có gì hạnh phúc bằng khi người nghệ sỹ được chia sẻ, trút bầu, có người cộng hưởng lan tỏa giá trị âm nhạc. Điều này tôi vẫn âm thầm tìm kiếm bởi người con trai duy nhất của tôi quyết định không theo nghiệp âm nhạc.
Những ngày sau đó, tôi đọc được những tâm tư, trăn trở của Ngọc Chân trên trang cá nhân về âm nhạc, đường hướng nghệ thuật, tôi ngạc nhiên và xúc động với những ý tưởng cao sang, một nội tâm sâu sắc và cũng rất lãng mạn của một người nghệ sỹ lớn luôn vận động mạnh mẽ trong dáng dấp mong manh và mỹ miều của Ngọc Châm.
– Thực hư về “tin đồn”, cuộc hạnh ngộ “chấn động” đến mức nhạc sỹ đã sáng tác nhạc trở lại sau 20 năm…?
Nhạc sỹ Vũ Thành An: Khi tôi đọc được dòng chia sẻ của Ngọc Châm về những trăn trở trong âm nhạc “Em không dám tham vọng mà chỉ xin ước vọng,” khiến tôi đã quá bất ngờ trước một tâm hồn tuyệt đẹp. Sự yếu đuối, trong sáng và khiêm nhường ở Ngọc Châm khiến trái tim già cỗi của tôi ngân lên giai điệu “Em không dám tham vọng” về tư tưởng lớn của “bóng hồng” này. Bài hát này sẽ được công bố trong thời gian tới cùng với đĩa nhạc của Ngọc Châm hát Vũ Thành An, hy vọng không làm khán giả thất vọng.
Phụ nữ Việt Nam biết làm mọi thứ…
– Là người có nhiều “bóng hồng” đến và đi trong cuộc đời, ông nghĩ gì về “một nửa thế giới” trong ngày hôm nay?
Nhạc sỹ Vũ Thành An: Bất cứ thời điểm nào, người phụ nữ Việt Nam cũng đẹp và giỏi giang nhất thế giới! Sau nhiều năm hồi hương, tôi quan sát và nhận ra, phụ nữ nước mình biết làm mọi thứ, đàn ông làm những việc còn lại (cười). Thời đại nào thì họ vẫn luôn hồn hậu và cá tính, có lòng nhân hậu, có đức hy sinh. Họ chính là giai nhân đích thực để đi vào thi ca nhạc họa!
– Nếu nói sau mỗi “Bài không tên” đều có một cái tên thì Vũ Thành An giữ kỷ lục về “bóng hồng” trong âm nhạc! Sau 50 năm ông thấy mình được và mất điều gì?
Nhạc sỹ Vũ Thành An: Được gặp nhiều giai nhân tôi nghĩ đó là một sự may mắn! Dễ thì được nhiều người yêu và cho mình nhiều kỷ niệm. Nhưng yêu nhiều thì đắng cay nhiều (cười). Nếu chỉ có hạnh phúc thì không phải là tình yêu. Tôi có một số mối tình sâu đậm nhưng cũng không ít những đau khổ vì người yêu bỏ tôi đi lấy chồng. Nhưng sau này ngẫm lại, tôi thấy biết ơn những người tình đã bỏ tôi đi, vì những đau khổ, tuyệt vọng đó tôi mới viết được “Bài không tên.”
– Là người được trong giới văn nghệ ca tụng với nhiều giai thoại “yêu nhiều” qua những “Bài không tên” nhưng bản thân ông lại nói mình là người bình thường. Vậy đâu mới là “sự thật về con người bình thường của Vũ Thành An”?
Nhạc sỹ Vũ Thành An: Con người bình thường của Vũ Thành An sống theo quy luật tự nhiên. Lúc trẻ thì tha thiết lạc quan, yêu say đắm. Lúc hoàng hôn thì quên đi muộn phiền, biết ơn cuộc đời để thấy lòng bình yên.
– Ông từng viết, “Ngày mai rồi mình cũng già/ Thân thể này sẽ tàn úa/ Được thua thì cũng thế thôi/ Một tiếng yêu xin trao cho nhau.” Ngoài chữ “Duyên” gặp được nhiều “bóng hồng” ông có cho rằng mình còn một chữ “Ơn” với họ?
Nhạc sỹ Vũ Thành An: Càng những năm tháng sau này, tôi thấy biết ơn đặc biệt với những người đã bỏ tôi đi, cho tôi nếm trải cả hạnh phúc và tuyệt vọng của ái tình.
– Trên báo giới, được biết người vợ của ông bệnh nặng và nhiều năm nay nhạc sỹ gác lại mọi đam mê để chăm sóc hết sức chu đáo. Liệu khi đã già, người ta cần nhau và vì nhau là bởi yêu hay vì thương?
Nhạc sỹ Vũ Thành An: Thương chính là tình yêu lớn nhất. Đó là tình cảm vĩnh cửu! Chỉ khi con người chia xẻ nỗi bất hạnh cùng nhau mới chứng tỏ tình yêu đó là thật. Bà xã tôi đổ bệnh và không ăn được, tôi phải ép ăn từng bữa. Giờ đây, sau tất cả, chúng tôi chỉ muốn lặng lẽ, ân cần, chăm sóc cho nhau. Hạnh phúc chính là bình yên. Năm ngoái bà ấy trở bệnh nặng, thò tay vào bát nước sôi và ngày càng quên nhiều. Mới ít phút đây thôi bà chỉ vào đĩa rau cải hỏi: cái gì đây? Đau khổ nhất với tôi bây giờ là đến ngày nào đó vợ mình sẽ không nhận ra mình nữa.
Xin cảm ơn nhạc sỹ Vũ Thành An và chúc ông sức khỏe!